Tặng con gái cả căn nhà 5 tỷ khi con đi lấy chồng, con rể sáng cả mắt nghĩ sau là của mình, ngày cháu ngoại đầy tháng tôi âm thầm bán luôn cái nhà rồi làm sổ tiết kiệm đứng tên con gái, thông gia ngại quá hóa thẹn bắt con trai ly hô:;n luôn, nhà tôi hí hửng mở tiệc ăn mừng thì ngờ đâu ngay sáng hôm sau…
Nhà tôi có hai cô con gái, mà đứa lớn thì khôn ngoan, hiền lành, yêu thằng rể hiền nhưng hơi… ham vật chất.
Lúc nó cưới, tôi thương con, sợ bị nhà chồng coi thường nên tặng hẳn căn nhà 5 tỷ làm của hồi môn.
Ngày cầm chìa khóa, thằng rể mắt sáng rực, hứa hẹn chăm sóc con gái tôi cả đời.
Nhưng mới vài tháng sau, tôi nghe phong thanh nhà bên bắt con rể đứng tên đồng sở hữu, nó hí hửng tưởng sắp thành “ông chủ thật sự”.
Tôi cười thầm, rồi âm thầm bán luôn căn nhà trước khi sổ đỏ kịp sang tên, chuyển toàn bộ thành sổ tiết kiệm đứng tên riêng con gái.
Đến khi bên thông gia biết chuyện, bà sui mặt đỏ gay, ông sui đập bàn quát:
“Bà chơi kiểu gì vậy? Thế là lừa con trai tôi à?”
Chưa kịp giải thích, họ ép con trai ký đơn ly hôn cho “đỡ nhục”.
Tôi thấy con gái nước mắt ngắn dài nhưng vẫn nhẹ nhõm — ít ra nó không mất trắng đời mình.
Cả nhà tôi mở tiệc ăn mừng, bảo nhau “thế là may rồi, thoát nợ đời”.
Ai ngờ ngay sáng hôm sau, công an gõ cửa…

…Ba người đàn ông mặc sắc phục bước vào, nét mặt nghiêm nghị.
Người đi đầu mở cặp hồ sơ, nhẹ nhàng nói:
“Bà là Nguyễn Thu Hằng, chủ sở hữu căn nhà số 45 đường Hoa Mai chứ ạ?”
Tôi gật đầu, tim chợt khựng lại.
“Căn nhà đó hiện đang trong quá trình điều tra vì liên quan đến đơn tố cáo tranh chấp tài sản và hành vi lừa đảo chuyển nhượng,”
viên công an nói, từng chữ rành rọt.
Tôi chết lặng.
“Lừa đảo… là sao?”
Anh ta đặt lên bàn bản photo giấy tờ — chính là giấy đặt cọc bán nhà, có chữ ký của tôi… và của con gái tôi.
Nhưng bên dưới, dòng người mua là một công ty môi giới, mà hóa ra lại do… ông sui đứng tên pháp lý.
Tôi nhìn kỹ, suýt ngã.
Người mua thật sự không phải là người lạ — mà là thông gia bên kia, họ đã âm thầm thuê người mua lại căn nhà, chờ tôi ký.
Hợp đồng đó hợp pháp, sổ tiết kiệm tôi mở sau cũng được cho là từ tiền “chuyển nhượng trái luật”.
Con gái tôi bàng hoàng, run rẩy:
“Mẹ… mẹ ký hôm đó mà không đọc kỹ sao?”
Tôi sững sờ. Hôm ký chỉ nghĩ là thủ tục nội bộ, không ngờ trong xấp giấy có hợp đồng mua bán thật.
Họ đã lừa lại tôi — một cách hợp pháp và lạnh lùng.
Mấy hôm sau, bên thông gia nộp đơn yêu cầu thu hồi tiền, đòi lại quyền sở hữu căn nhà, tố tôi “chuyển nhượng gian dối.”
Phía ngân hàng phong tỏa sổ tiết kiệm. Con rể thì thản nhiên ký đơn ly hôn, không nhìn vợ một lần.

Căn nhà 5 tỷ — mất.
Tiền tiết kiệm — bị giữ.
Danh dự — bị bôi nhọ.
Còn con gái tôi…
Ngày ra tòa, nó không khóc. Chỉ nói một câu khiến ai cũng im lặng:
“Nếu mẹ không cố giữ, con vẫn sẽ mất. Nhưng ít ra, nhờ mẹ, con biết ai thật lòng và ai chỉ xem mình như tấm vé vào đời sang.”
Ba tháng sau, tòa tuyên: hợp đồng mua bán vô hiệu vì có dấu hiệu gian dối trong điều khoản.
Căn nhà tạm thời thuộc về nhà tôi, nhưng đã niêm phong chờ xét xử lại.
Sáng hôm đó, khi công an rút đi, tôi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ.
Tôi không thấy vui, không thấy hả hê.
Chỉ thấy… mệt.
Vì bỗng hiểu ra:
Trong cuộc chiến giữa tình thân và của cải, người ta không thua vì thiếu tiền, mà vì mất lòng tin.
Và cái giá của một bài học, đôi khi… lớn hơn cả căn nhà 5 tỷ.
