Ông Cụ Chạy Chiếc Xe Máy Cũ Tới Thăm Con Trai Tại Chung Cư Cao Cấp Ở Sài Gòn, Bảo Vệ Không Cho Vào Và Cái Kết…

by Admin

Giữa trưa nắng gắt, một ông cụ tóc bạc, dáng gầy gò, lom khom chạy chiếc xe máy cũ kĩ dừng trước cổng một chung cư cao cấp bậc nhất Sài Gòn. Ông Tư vốn là nông dân ở miền Tây, cả đời lam lũ với ruộng đồng. Ông đến để thăm con trai sau nhiều tháng xa cách, trong lòng tràn ngập niềm vui.

Ông không báo trước cho Hưng, định bụng sẽ tạo một bất ngờ, cột phía sau yên xe chiếc túi vải đựng vài ký xoài, ít khô cá lóc, rồi lên đường hướng về Sài Gòn.


Bức Tường Vô Hình: Giữa Áo Bà Ba Và Vest Bảnh Bao

Đến nơi, ông choáng ngợp trước tòa nhà cao sừng sững, cửa kính sáng loáng. Ông Tư ngập ngừng dắt xe vào cổng. Nhưng chưa kịp hỏi thăm, anh bảo vệ trẻ tuổi đã phóng mắt nhìn ông từ đầu đến chân: áo bà ba bạc màu, dép nhựa, chiếc xe cà tàng xịt khói.

— “Bác tìm ai?” – giọng lạnh nhạt. — “Tui… tui không có. Tôi là ba nó mà.” – Ông Tư lúng túng.

Nhưng câu nói ấy chẳng khiến anh bảo vệ đổi thái độ. “Quy định chung cư là vậy. Bác muốn gặp thì phải để con bác xuống đón.” Ông Tư luống cuống lục tìm điện thoại cũ kỹ, gọi cho Hưng. Máy đổ chuông dài, vẫn không trả lời.

Đứng giữa cổng, ánh mắt bao người soi mói, ông Tư cảm giác như mình bị lạc lõng trong thế giới khác. Ông chợt thấy cái túi xoài chín thơm lừng sau yên xe trở nên lạc lõng, quê mùa. Bảo vệ bắt đầu sốt ruột: “Mời bác ra ngoài đường chờ.”


Sự Phủ Nhận Nửa Chừng: “À… Không Quen Đâu”

Thế nhưng, một giờ trôi qua, rồi hai giờ… điện thoại vẫn im lìm. Nắng chiều đổ xuống, cái bóng ông cụ càng lúc càng dài, đôi mắt chờ mong dần ngấn nước.

Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi sang trọng rẽ vào cổng chung cư. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc vest bảnh bao – chính là Hưng. Anh vừa đi vừa cười nói với đối tác, dáng vẻ tự tin, phong độ.

Ông Tư đứng bật dậy, lấy hết can đảm, cất tiếng gọi: “Hưng ơi! Con Hưng ơi!”

Hưng khựng lại, quay đầu. Ánh mắt anh chạm vào hình dáng gầy gò của cha. Một thoáng bối rối thoáng qua trên gương mặt anh. Người bạn đi cùng ngạc nhiên: “Ai vậy Hưng?”

Và rồi, câu nói định mệnh vang lên: “À… không quen đâu.” Rồi anh vội vã quay lưng, bước nhanh vào sảnh.

Câu nói ấy như nhát dao xoáy thẳng vào tim ông Tư. Ông đứng chết lặng, cổ họng nghẹn lại. Suốt đời ông chỉ có một đứa con, thương yêu hết mực, vậy mà… chính miệng nó lại phủ nhận.


Quay Đầu: Phẩm Giá Hay Đạo Hiếu?

Ông Tư lặng lẽ quay lại chiếc xe, tay run run mở túi vải, lấy ra gói xoài vàng ươm. “Nó thích xoài quê lắm mà… hồi nhỏ cứ hái trộm rồi chạy vô cười hì hì…”

Hưng đã vào thang máy, lòng rối bời. Hình ảnh cha già hiện ra trong tâm trí anh – cánh đồng ngập nắng, bữa cơm nghèo chỉ có canh chua cá lóc. Nhưng đồng thời, anh cũng nghe tiếng người bạn thì thầm: “Người thế kia mà cũng lên chung cư cao cấp à? Thật mất mặt.” Cái sĩ diện vô hình đè nặng lên vai Hưng.

Anh nhắm mắt, cố lờ đi, nhưng bàn tay lại run run. Rồi khi thang máy lên đến tầng 15, tim anh như có gì đó giằng xé dữ dội. Anh vội bấm nút quay lại tầng trệt.

Ra đến sảnh, anh thấy cha vẫn đứng ngoài lề đường, dáng người lọm khọm, bàn tay cầm gói xoài.

Hưng bước nhanh tới, gọi khẽ: “Ba…”

Ông Tư ngẩng lên, ánh mắt mừng rỡ, nhưng rồi lại sợ hãi, lùi bước: “Ba làm phiền con rồi… thôi ba về quê…”

Hưng nghẹn ngào, quỳ xuống giữa đường ôm chặt lấy cha: “Con xin lỗi ba! Con sai rồi… Con sợ người ta chê cười nên con… con nhẫn tâm chối bỏ ba.”

Nước mắt ông Tư trào ra, bàn tay chai sần run rẩy đặt lên vai con. Bao nhiêu nỗi tủi nhục phút chốc tan biến. Ông chỉ thở dài: “Ba đâu cần con giàu sang. Ba chỉ cần có con… vậy là đủ.”

Đám đông im lặng chứng kiến cảnh tượng ấy. Người bảo vệ trẻ cúi đầu, thấy nghẹn trong ngực. Hưng dìu cha vào trong, lần đầu tiên anh không quan tâm đến ánh mắt người khác. Bữa cơm hôm ấy chỉ có dĩa xoài quê vàng ngọt và nụ cười lấp lánh nước mắt.

You may also like

Leave a Comment

Vui lòng cho phép quảng cáo xuất hiện

Có vẻ như bạn đang dùng một trình chặn quảng cáo. Quảng cáo giúp chúng tôi chi trả chi phí vận hành trang web của mình.