“Em muốn hủ//y hôn ngay hôm nay…mẹ anh nói gì em cũng được nhưng tuyệt đối đừng đụng tới người mẹ một mình vất vả nuôi em suốt 25 năm qua…chào mẹ chồng cũ con chính thức l:y hôn” …
Tiếng nhạc đám cưới rộn ràng. Cô dâu bước lên sân khấu với tà áo dài trắng tinh khôi, ánh mắt ánh lên niềm vui lấp lánh. Mẹ cô – người phụ nữ gầ/y guộ//c mặc chiếc áo dài vàng giản dị – ngồi lặng lẽ ở dãy ghế dưới, ánh mắt rưng rưng nhìn con gái. Một đời lam lũ, bà chỉ có mỗi đứa con này là niềm tự hào.
Buổi lễ đang giữa hồi cao trào thì bỗng…
– “Cô biết không, nhà cô đúng là chuột sa chĩnh gạo đó!”
Giọng người đàn bà vang lên chá/t chúa trước sự chứng kiến của hàng trăm khách mời. Là mẹ chồng – người vừa thay váy áo xong đã lên sân khấu phát biểu “dạy dỗ” con dâu mới.
– “Con trai tôi là giám đốc, nhà tôi không thiếu gì cả. Cô may mắn lắm mới lọt vào đây. Chứ đám cưới gì mà vàng cưới có ba chỉ? Không bằng cái vòng cổ tôi đeo hằng ngày! Đám hỏi nhà tôi cho cả cây vàng, nhà cô đáp lại như bố thí!”
Không gian chế//t lặng. Cô dâu đứng sững. Mẹ cô – đang định bước lên chụp ảnh – khựng lại. Mắt bà dần hoe đỏ.
– “Tôi nói luôn cho rõ: về làm dâu nhà này, không biết lễ phép, không biết hầ///u hạ bố mẹ chồng cho ra hồ/n thì đừng trách tôi tống cổ ra khỏi cửa!”
Cả hội trường sững sờ. Có người che miệng. Có người cúi đầu ái ngại.
Cô dâu vẫn đứng đó. Ban đầu là sốc. Rồi là tủi thân. Rồi là giận dữ. Giận cho mẹ – người đã tần tả/o nuôi mình khôn lớn – nay bị đem ra sỉ nhụ//c giữa bao người.
Cô quay người, không đợi chồng tương lai can thiệp, cũng không đợi ai nói gì thêm.
Tiến thẳng xuống hàng ghế, cô dắt mẹ mình đứng dậy, giọng dứt khoát…2 năm sau mẹ ck hối hận tìm lại tôi…

Cô dâu ngẩng cao đầu, giọng cô vang lên giữa hội trường vẫn đang im phăng phắc:
“Em muốn hủy hôn ngay hôm nay. Mẹ anh có thể xúc phạm em, nhưng tuyệt đối đừng đụng tới người mẹ một mình vất vả nuôi em suốt 25 năm qua. Chào mẹ chồng cũ, con chính thức ly hôn – trước cả khi kịp cưới.”
Câu nói ấy như nhát dao cứa vào bầu không khí nặng nề. Cô tháo chiếc nhẫn cưới, đặt lên bàn, rồi nắm tay mẹ bước đi trong tiếng xì xào của quan khách. Mẹ cô run run:
“Con ơi, thôi đừng làm to chuyện…”
Nhưng cô chỉ mỉm cười:
“Không sao đâu mẹ, con thà nghèo chứ không để mẹ bị người ta làm nhục.”
Chiều hôm đó, mạng xã hội lan truyền đoạn video quay lại toàn bộ sự việc. Ai nấy đều bênh cô gái – người dám bảo vệ mẹ mình ngay giữa lễ cưới. Còn nhà trai thì vội xóa mọi hình ảnh, đóng cửa im lìm.
Hai năm sau.
Cô gái – giờ là Hà, một nữ doanh nhân trẻ thành đạt. Cô mở một tiệm trà nhỏ mang tên “Bình Yên”, chuyên tuyển dụng phụ nữ đơn thân, mẹ đơn thân – những người từng trải qua đổ vỡ giống mình. Mẹ cô vẫn ở bên, tóc đã bạc thêm, nhưng ánh mắt hiền và bình yên hơn bao giờ hết.

Một chiều, có người phụ nữ tóc đã hoa râm bước vào quán. Hà ngẩng lên — là bà Lan, mẹ chồng cũ. Bà đứng lặng hồi lâu, rồi cúi đầu:
“Cô Hà… tôi đến để xin lỗi. Hai năm trước, tôi đã mất con dâu tốt nhất đời mình. Tôi cứ nghĩ mình giàu tiền, giàu quyền, ai ngờ lại nghèo nhất – nghèo tình thương.”
Hà lặng yên, đặt trước mặt bà một tách trà sen:
“Con người ai cũng có lúc sai. Quan trọng là biết mình sai khi nào. Mẹ uống đi, trà này mẹ con con tự hái.”
Bà Lan nấc nghẹn, đôi mắt ướt nhòe.
“Giờ tôi chỉ mong, nếu con trai tôi có may mắn gặp lại con, nó được nói một câu xin lỗi.”
Hà khẽ cười, giọng bình thản nhưng sâu sắc:
“Không cần đâu mẹ. Tha thứ không có nghĩa là quay lại. Con chỉ mong anh ấy, và cả mẹ, sẽ học được cách trân trọng người thật lòng với mình.”
Bà Lan cúi đầu thật sâu, rồi bước ra.
Hà nhìn theo, lòng nhẹ tênh. Bên ngoài cửa, nắng chiều trải dài trên vạt áo vàng của mẹ cô – người vẫn chờ con với nụ cười hiền hậu.
Cuộc đời, đôi khi mất đi một cuộc hôn nhân, lại tìm được chính mình.
Và có những “lời ly hôn” không phải là kết thúc – mà là khởi đầu cho một kiếp sống tử tế, ngẩng đầu và biết yêu thương đúng cách.
