Đúng ngày cưới, tôi phát hiện ra vợ sắp cưới đã từng b//ỏ th///a/i, mà bạn trai cũ của cô ấy không ai khác lại là anh trai tôi….
Tôi và Linh yêu nhau gần hai năm, tình cảm sâu đậm, cô ấy dịu dàng, chu đáo, và rất được lòng mẹ tôi. Gia đình hai bên đều ưng thuận, thiệp cưới đã phát, mọi thứ đều sẵn sàng cho một hôn lễ viên mãn.
Nhưng đúng ngày cưới, khi tôi đang chỉnh lại cà vạt trong phòng thay đồ, một tin nhắn lạ xuất hiện trên điện thoại Linh để quên trên bàn:
“Em thực sự sắp cưới em trai anh sao? Anh không ngờ em lại giấu chuyện b//ỏ đ/ứ//a c/o//n của chúng ta như vậy…”
Tôi ch/ế//t l/ặ/ng. Người gửi: Trịnh Văn Hùng – anh trai tôi ru/ột th/ịt.
Tôi lao ra ngoài, gọi Linh vào một căn phòng riêng, đưa điện thoại ra, giọng tôi run lên:
– Em giải thích đi! Đây là sao?
Linh tái mặt, môi run run, mắt đỏ hoe:
– Em định sẽ nói… nhưng không phải hôm nay… Anh Hùng và em… tụi em từng quen nhau hồi đại học. Chỉ vài tháng thôi. Em… em đã có thai, nhưng lúc ấy anh ấy đang du học, em s/ợ h/ãi, em đã bỏ nó mà không nói với ai…
Tôi s/ững ng/ười. Một luồng lạ/nh chạy d/ọc sống lưng.
– Em định giấu anh cả đời à?
– Em yêu anh, thật lòng. Em không hề biết anh là em trai của anh Hùng cho tới khi về ra mắt. Nhưng lúc đó… quá muộn rồi.
Tôi g/à/o lên:
– Muộn? Làm sao em nghĩ cái bí mật ki/nh kh/ủ/ng đó có thể ch/ô/n v/ùi như chưa từng xảy ra?
Mẹ tôi đẩy cửa bước vào, ho/ả/ng h/ốt nhìn tôi và Linh. Rồi sau đó là… chính anh tôi.
Anh Hùng nhìn tôi, ánh mắt mệt mỏi, hối hận……

Anh Hùng nhìn tôi, ánh mắt mệt mỏi, hối hận. Không khí trong phòng đặc quánh đến mức tôi gần như không thở nổi. Mẹ tôi đứng giữa hai anh em, run rẩy hỏi:
– Chuyện… chuyện này là sao?
Không ai trả lời. Linh cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. Anh Hùng hít một hơi dài, rồi khàn giọng:
– Mẹ… chuyện đã qua lâu rồi. Con và Linh khi ấy còn trẻ, dại dột. Con không hề biết Linh giờ là vợ sắp cưới của em…
Tôi nhìn anh, không tin nổi những gì mình nghe. Người anh mà tôi luôn kính trọng, là hình mẫu tôi noi theo suốt bao năm… lại là người trong câu chuyện này.
Tôi siết chặt nắm tay, cười cay đắng:
– Hai người nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ. Một “chuyện đã qua lâu rồi” mà giờ suýt biến tôi thành thằng ngu trong lễ cưới của chính mình.
Mẹ tôi òa khóc, còn Linh quỳ xuống:
– Em xin lỗi, Tuấn ơi… em không muốn mọi thứ thành ra thế này. Em đã cố quên, nhưng càng cố lại càng thấy mình tội lỗi. Em yêu anh, thật lòng!
Tôi nhìn cô ấy – người con gái mà chỉ vài tiếng trước tôi vẫn gọi là “vợ sắp cưới” – giờ chỉ còn lại hình bóng một quá khứ méo mó, vỡ nát.
Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay, đặt nhẹ lên bàn.
– Tình yêu không thể bắt đầu bằng dối trá, Linh ạ. Anh không trách em… nhưng anh không thể bước tiếp.
Tôi quay sang anh mình:
– Còn anh… em không biết nên coi anh là ai nữa. Có lẽ hôm nay, không chỉ một đám cưới tan, mà cả gia đình này cũng chẳng còn như trước.
Rồi tôi bước ra khỏi căn phòng, tiếng nhạc cưới ngoài kia vẫn vang lên rộn rã như trêu ngươi. Những bông hoa hồng trắng trên cổng chào bỗng trở nên lạnh lẽo đến lạ.
Cơn mưa bất chợt đổ xuống, xóa nhòa mọi thứ. Tôi ngẩng lên, để mặc những giọt nước hòa lẫn với nước mắt.
Ngày cưới của tôi – hóa ra lại là ngày kết thúc một tình yêu, và khởi đầu cho một nỗi đau mà có lẽ, suốt đời tôi cũng không quên được.
