Đêm tân hôn, căn phòng ngập ánh nến hồng và mùi hoa ly thoang thoảng. Vy – cô dâu vừa tròn 26 tuổi – khẽ khép cửa, tim đập loạn nhịp. Cô đã từng nghĩ, sau bao sóng gió, đây sẽ là khởi đầu mới, là nơi hạnh phúc bắt đầu nảy nở. Nhưng cô không ngờ, chính đêm ấy lại là khởi đầu của một bi kịch.
Tuấn, chồng cô, sau men rượu cưới còn vương trong người, hừng hực muốn khẳng định bản lĩnh đàn ông. Anh tiến lại gần, đôi mắt ánh lên ham muốn. Vy run rẩy, không phải vì sợ, mà vì lo… lo cho vết sẹo dài chạy dọc phần bụng dưới — di chứng của ca mổ u buồng trứng hai năm trước.
Khi Tuấn phát hiện ra vết sẹo ấy, cả không gian như đông cứng. Anh khựng lại, ánh mắt đang ấm bỗng hóa lạnh lùng, nghi hoặc. “Cái này là gì?” – giọng anh khàn đặc, đầy hoài nghi. Vy chưa kịp giải thích, Tuấn đã bật dậy, mặt đỏ bừng vì giận: “Đừng nói với anh là em chưa từng làm gì! Anh không ngu! Con gái chưa chồng mà lại có sẹo thế này à. Chỉ là mổ đẻ thôi…?”
Vy chết lặng. Môi run run, nước mắt lăn dài. Cô cố giải thích: “Em… em từng mổ u buồng trứng, có giấy bệnh viện…”. Nhưng Tuấn không nghe. Trong đầu anh, chỉ còn lại nỗi hoang mang pha lẫn sĩ diện. Anh hét lên, ném tấm chăn xuống đất, gào: “Đồ giả dối! Anh đã bị lừa! Đêm tân hôn mà hóa ra anh rước về một đứa đã không còn trong trắng!”
Vy bật khóc nức nở, nhưng mọi lời biện minh chỉ càng khiến anh thêm điên. Đêm ấy, Tuấn không dừng lại ở cơn ghen mù quáng. Anh cầm điện thoại, gọi thẳng cho bố mẹ vợ – ông bà Lâm, lúc đó đã gần nửa đêm. Giọng Tuấn dằn từng chữ: “Mời ông bà sang ngay. Tôi cần nói chuyện rõ ràng. Con gái ông bà lừa dối tôi, tôi không chấp nhận loại đàn bà như thế trong nhà này!”
Ông Lâm sững người. Còn bà vợ thì òa khóc. Dẫu muộn, họ vẫn vội khoác áo, bắt taxi đến nhà con rể. Khi họ đến nơi, Vy đang ngồi co ro ở góc giường, đôi mắt sưng mọng. Còn Tuấn, mặt hằm hằm, chỉ tay vào vợ: “Ông bà nhìn đi! Đây là con gái ông bà! Tôi hỏi, vết sẹo dưới bụng nó là gì? Còn trong trắng kiểu gì mà lại có sẹo ở đó? Nếu không giải thích rõ, tôi trả cô ta về, ngay đêm nay!”

Không khí đặc quánh. Ông Lâm nhìn con gái, rồi nhìn con rể, ánh mắt vừa buồn, vừa lạnh. “Vết sẹo đó,” – ông chậm rãi nói – “là vết mổ. Nó từng bị u buồng trứng đau bụng dữ dội, bác sĩ phải phẫu thuật gấp trong khi hôm đó máy mổ nội soi của bệnh viện lại trục trặc nên con bé phải mổ hở. Nhờ vậy nó mới giữ được mạng sống, mới có thể sinh nở được sau này.”
Tuấn cứng họng vài giây, nhưng rồi lại bật lại: “Ông nói thế ai tin? Cái gì chả đổ tại ‘mổ u’? Tôi chẳng lạ gì loại con gái khéo nói. Nếu không muốn xấu hổ thì cứ nói thật đi, đừng vòng vo!”. Vy bật khóc nức nở. Ông Lâm siết chặt tay, mạch máu nổi lên nơi thái dương. Ông nhìn thẳng vào Tuấn, giọng trầm mà rắn: “Cậu Tuấn, tôi im lặng nãy giờ vì tôn trọng con rể, nhưng cậu đừng ép tôi phải nói hết. Cậu nghi ngờ con gái tôi, vậy tôi hỏi: cậu có đủ tư cách để nói về ‘trong sạch’ không?”
Tuấn sững lại. Ông Lâm tiến lên một bước, ánh mắt như xuyên thấu: “Trước khi cưới Vy, cậu đã quen ba cô gái, đúng không? Cô nào cũng yêu đắm say, hứa hẹn cưới, rồi khi họ nhắc đến chuyện tương lai, cậu lại bỏ. Một cô còn phải đi phá thai vì tin vào lời cậu. Tôi có cần nhắc tên không?”
Tuấn lùi lại, mặt tái nhợt. Căn phòng rơi vào im lặng chết chóc. Ông Lâm lấy từ túi áo ra một phong bì, đặt lên bàn: “Đây là bản sao hồ sơ bệnh án của Vy. Cậu muốn xem không? Hay là cậu sợ phải đối diện với sự thật rằng chính cậu mới là kẻ không trong sạch?”

Bà Lâm ôm con gái đang run rẩy. Tuấn cúi gằm mặt, môi mấp máy mà chẳng nói được lời nào. Ông Lâm nói tiếp, giọng nghẹn nhưng vẫn kiên quyết: “Tôi nuôi con gái mình 26 năm, biết nó thế nào. Còn cậu, mình chẳng ra gì nhưng lại muốn đi phán xét người khác. Nếu đêm nay cậu đã coi thường con gái tôi như vậy, thì khỏi cần cưới hỏi gì nữa. Tôi đưa con tôi về.”
Ông quay sang con gái: “Vy, đi thôi con.” Vy ngước lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chồng lần cuối. Tuấn định bước tới, nhưng bàn chân như bị đóng đinh xuống đất. Anh muốn nói “Anh xin lỗi”, nhưng lời ấy mắc nghẹn trong cổ họng.
Khi ông Lâm dìu con gái ra cửa, Tuấn chỉ đứng lặng, gương mặt mất hết sắc máu. Tiếng cánh cửa khép lại khô khốc như một dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân chưa kịp bắt đầu.
Sáng hôm sau, căn phòng tân hôn vẫn còn nguyên mùi hoa ly và ánh nến chưa tắt hết. Nhưng trên giường, chỉ còn lại tấm chăn nhàu nát và một tờ giấy Vy để lại.
“Em không giận anh, chỉ buồn vì anh tin vào vết sẹo hơn là tin vào người vợ của mình. Em từng nghĩ tình yêu là sự thấu hiểu, nhưng có lẽ em đã nhầm. Chúc anh hạnh phúc – với ai đó mà không có vết sẹo nào trên người, cũng chẳng có vết thương nào trong tim.”
Tuấn cầm tờ giấy, lòng trống rỗng. Anh bỗng nhận ra, có những thứ trong đời — như vết sẹo kia — không phải dấu vết của tội lỗi, mà là dấu tích của sự sống sót và lòng kiên cường. Nhưng giờ thì quá muộn rồi. Người con gái anh từng thề yêu thương đã đi, mang theo cả cơ hội duy nhất để anh được trưởng thành.
Tuấn ngồi xuống giường, vùi mặt vào hai tay. Ngoài kia, nắng sớm len qua cửa sổ, rọi vào vết nhăn đầu tiên trên trán người đàn ông vừa đánh mất tất cả — chỉ vì một vết sẹo của định kiến.
