Chàng trai 26t cưới vợ hơn mình 20t vì nghĩ “chị ấy vừa giàu lại trải đời”. Đêm tân h/ôn lúc đi v/ệ si/nh quay về mở hé cửa phòng nh//òm qua khe thì … to/àn th//ân đô/ng cứ/ng khi thấy…

by Admin

Chàng trai 26t cưới vợ hơn mình 20t vì nghĩ “chị ấy vừa giàu lại trải đời”. Đêm tân h/ôn lúc đi v/ệ si/nh quay về mở hé cửa phòng nh//òm qua khe thì … to/àn th//ân đô/ng cứ/ng khi thấy…
Ngày cưới, chị mặc váy trắng thanh nhã, cười dịu dàng. Trong đầu, tôi tưởng tượng một đêm nồng ch//áy, lãng mạn, có tiếng nhạc nhẹ và rư//ợu va///ng đỏ.

Đêm tân hôn, căn phòng khách sạn cao cấp ngập m//ùi tinh dầu. Chị Hạnh ngồi ở bàn trang điểm, lặng lẽ tháo trang sức. Tôi bước đến ô//m từ phía sau nhưng chị khẽ né ra, mỉm cười buồn: “Em m//ệt rồi, nghỉ sớm đi. Hôm nay chị cũng hơi đ//au đ//ầu.”

Câu nói ấy khiến tôi khựng lại. Tôi cười trừ, nghĩ chắc chị ngại. Tôi nằm xuống giư//ờng, chờ chị tắt đèn. Nhưng suốt đêm, chị n//ằm quay lưng, im lặng tuyệt đối. Không một cái nắm tay, không một ánh nhìn th/ân m/ật. Tôi trằn trọc mãi. Có chút khó chịu, có chút tổn thương. “Chẳng lẽ chị cưới tôi chỉ để có người bên cạnh cho có tiếng sao?” – tôi tự hỏi.

Đến 3 giờ sáng, tôi thức dậy đi v/ệ s/inh. Khi bước qua phòng khách, ánh đèn từ khe cửa hắt ra. Tôi tò mò mở nhẹ, và to/àn th/ân đô/ng c/ứng. Chị Hạnh đang ngồi ở bàn ăn, không mặc váy cưới, mà là…

Chị Hạnh đang ngồi ở bàn ăn, không mặc váy cưới, mà là… một bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt. Bàn tay chị run run cầm lọ thuốc, ánh đèn vàng hắt xuống khiến khuôn mặt chị nhợt nhạt, mệt mỏi đến nao lòng.

Tôi đứng chết lặng sau khe cửa. Cả người như đông cứng.
Trên bàn, ngoài lọ thuốc là một tập hồ sơ mỏng – tôi thấy rõ dòng chữ in đậm: “Hồ sơ bệnh án – Khoa Ung bướu.”

Tôi không tin vào mắt mình. Tim tôi đập loạn.
Hạnh khẽ mở lọ thuốc, rót ra một viên, uống cùng cốc nước. Rồi chị ngẩng lên nhìn khung ảnh cưới đặt trước mặt, thì thầm:

– “Ít nhất, mình cũng đã có một đám cưới trọn vẹn… Dù chỉ là để khép lại một giấc mơ dang dở.”

Tôi lặng người.
Hóa ra… chị cưới tôi không phải vì tiền, càng không phải vì cô đơn. Mà là vì chị muốn có một mái ấm thật sự trước khi thời gian không còn kịp nữa.

Tôi khẽ đẩy cửa bước vào. Hạnh giật mình, nước mắt lăn dài.
Tôi nắm lấy tay chị, run run:
– “Sao chị không nói với em?”
Chị cười, yếu ớt:
– “Vì em còn trẻ. Em xứng đáng với một cuộc đời đầy nắng, không phải với một người chỉ còn lại bóng chiều…”

Tôi ôm chầm lấy chị, lần đầu tiên hiểu thế nào là thương đến đau thắt lòng.
Ngoài kia, bình minh vừa lên. Ánh sáng đầu ngày rọi qua khung cửa, phủ lên khuôn mặt chị một lớp vàng ấm.
Tôi thầm hứa: “Nếu đời chị chỉ còn ít ngày, thì em sẽ khiến từng ngày ấy trở nên đáng sống.”

You may also like

Leave a Comment

Vui lòng cho phép quảng cáo xuất hiện

Có vẻ như bạn đang dùng một trình chặn quảng cáo. Quảng cáo giúp chúng tôi chi trả chi phí vận hành trang web của mình.