Biết vợ bị un;/g th-ư z-ú giai đoạn cuối, chồng liền bỏ bê ra ngoài tíu tít cặp kè với em họ của vợ, ngày vợ qu-a đờ-i, số tài sản để lại trong tờ giấy đầu giường khiến chồng đứng hình…
Người đàn bà nằm trên giường bệ-nh, thân hình gầy gò, đôi mắt thâm quầng nhưng vẫn gắng mỉm cười mỗi khi thấy chồng bước vào. Chị mắc un;/g th;/ư v– ú giai đoạn cuối, từng giọt thuốc truyền nhỏ xuống như rút cạn si;/nh lực. Nhưng điều khiến chị đau nhất không phải bệ;/nh tật, mà là sự lạnh nhạt của chồng.
Anh viện cớ công việc bận rộn, những buổi tối vắng nhà ngày càng nhiều. Đến một hôm, chị lặng người phát hiện anh không còn đi công tác, mà đang tay trong tay với chính em họ ruột của mình – cô gái từng nhiều lần ngồi bên giường giả vờ an ủi chị.
Những tháng cuối đời, chị không còn khóc, không trách. Chỉ lặng lẽ ghi chép vào một cuốn sổ nhỏ để ngay đầu giường.
Ngày chị qua đời, ta-ng lễ diễn ra lặng lẽ. Anh chồng cùng người em họ ăn mặc chỉnh tề, tưởng như mọi thứ đã khép lại để mở ra cuộc sống mới cho họ. Nhưng rồi, khi quay lại dọn dẹp đồ đạc, anh nhìn thấy một tờ giấy gấp gọn để ngay dưới khung ảnh cưới.
Anh run run mở ra. Dòng chữ của vợ vẫn còn nắn nót:
Anh chết lặng, tờ giấy rơi khỏi tay. Người em họ đứng sau lưng tái mét mặt mày. Hóa ra trong đó số tài sản người vợ viết đã để cho…

…một người không ngờ tới.
Trên tờ giấy, nét chữ nghiêng nghiêng của vợ anh vẫn còn rõ ràng, run rẩy nhưng kiên quyết:
“Toàn bộ số tiền tiết kiệm, căn nhà này và phần đất đứng tên chung… tôi để lại cho mái ấm Thiên Tâm, nơi từng cưu mang tôi những ngày đầu điều trị.
Tôi chỉ xin họ một điều — mỗi năm, hãy trích một phần để giúp những người phụ nữ bị chồng bỏ rơi khi mang bệnh giống tôi.
Anh đừng buồn, vì tôi biết… anh sẽ sớm có người mới.
Chỉ mong anh đừng dùng đồng tiền của tôi để chăm cho kẻ phản bội.”
Anh chồng chết sững, bàn tay run bắn.
Đôi mắt đỏ hoe nhìn dòng chữ cuối cùng, nét mực nhòe đi vì nước mắt của người đã khuất:
“Tôi tha thứ cho anh, nhưng tôi không thể để anh tiếp tục làm tổn thương ai khác.”

Tờ giấy rơi xuống, gió từ cửa sổ lùa qua, thổi bay những tấm ảnh cưới treo trên bàn thờ — bức ảnh anh và chị trong ngày cưới, khi anh còn ôm chị đầy yêu thương.
Phía sau, cô em họ bỗng khụy xuống, mặt cắt không còn giọt máu.
Tài sản, nhà cửa, sổ tiết kiệm — tất cả đều đã sang tên quỹ thiện nguyện.
Thậm chí, chiếc xe hơi anh vẫn lái hàng ngày cũng nằm trong danh sách hiến tặng.
Anh bước ra ngoài hiên, ngẩng nhìn bầu trời xám xịt.
Cơn gió lạnh quất vào mặt, mà lòng anh còn lạnh hơn.
Tiếng chuông gió mà vợ từng treo trước cửa khẽ ngân lên — trong âm thanh mơ hồ ấy, như có giọng chị thủ thỉ:
“Anh ơi… cuối cùng, em cũng được thanh thản.”
Anh ngồi sụp xuống, bàn tay bấu chặt nền gạch, nước mắt tràn ra trong im lặng.
Lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ thế nào là mất tất cả — không chỉ tài sản, mà là cả một người từng yêu anh bằng tất cả sinh mệnh của mình.
