B–ỏ nhà theo nh–ân t–ình vì vợ toàn đ-ẻ con gái, tôi trở về sau 1 tuần và chứng kiến cảnh tượng khiến tôi phát đ–iên…

by Admin

B–ỏ nhà theo nh–ân t–ình vì vợ toàn đ-ẻ con gái, tôi trở về sau 1 tuần và chứng kiến cảnh tượng khiến tôi phát đ–iên…

Tôi là con trưởng trong một dòng họ có truyền thống tr-ọng n–am kh/inh n/ữ.
Từ nhỏ, tôi đã nghe bố mình nói:

“Đàn ông nhà này mà không có con trai, coi như t–uyệt t/ự.”

Lời đó ăn sâu vào đầu tôi.Vậy mà suốt 10 năm hôn nhân, vợ tôi sinh ba đứa – toàn con gái.
Cả làng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
Bà nội bọn trẻ thậm chí còn bảo:

“Con vợ mày kh-ắc họ, b–ỏ sớm còn kịp…”

Tôi bắt đầu l-ạnh nh-ạt, rồi trở nên c–ay ngh–iệt.
Mỗi lần say, tôi q–uát:

“Đẻ cho tôi được thằng con trai đi rồi nói chuyện!”

Vợ tôi chỉ biết kh–óc.

Lần thứ tư, dù bác sĩ cảnh báo NGUYHIEM, cô ấy vẫn quyết giữ đứa bé.
Khi biết là con trai, tôi như phát cuồng vì s-ung s–ướng.
Nhưng càng lớn, thằng bé càng chẳng giống tôi chút nào:
Da trắng, m-ắt m–ột m–í, dáng người g-ầy nh-ẳng, chỉ có cái lúm đồng tiền bên má phải là giống… anh bạn thân của tôi.

Bạn tôi là người hay sang nhà giúp sửa điện, trông con mỗi khi tôi đi làm xa.
Tôi bắt đầu ngh-i ng-ờ.

Một đêm, tôi uống rượu say, nhìn thằng bé đang ngủ, bất giác b–uột m–iệng:

“Không biết bố thật của m-ày là ai…”

Vợ tôi g–iật m-ình, ôm con kh–óc n–ức n–ở.
Tôi h–ất tay cô ấy ra, bỏ ra ngoài.
Đêm đó, tôi gặp My – cô nhân viên tiệm tóc, kém tôi 10 tuổi.
My nói những lời mà tôi đã lâu không nghe:

“Em sinh cho anh cả đội bóng con trai cũng được…”

Tôi cười, cảm giác được làm “đàn ông th-ực th-ụ” quay lại.
Rồi tôi bỏ nhà đi theo My, c–ắt đ–ứt liên lạc với vợ con.

Một tuần sau, khi đang ngồi ăn tối với My trong căn phòng trọ chật, tôi nhận được tin nhắn lạ từ số của con gái lớn:

“Bố về đi… Mẹ nằm im cả buổi mà chưa dậy.”

Tôi l–ạnh ng–ười, nhưng vẫn cố t–ặc l-ưỡi: “Chắc lại g-iở tr-ò.”
Tới sáng, con bé gửi thêm một tin:

“Nếu bố không về… thì muộn m-aất rồi.”

Tim tôi đ–ập l–oạn. Tôi ph–óng xe về giữa trời mưa x–ối x–ả.

Nhà i-m ắ-ng lạ thường.
Ba đứa con gái ngồi nép bên nhau, mắt s–ưng h–úp.
Con gái lớn chỉ tay vào trong buồng, giọng r–un r–un:

“Bố… mẹ khóa cửa suốt đêm. Em út cứ gọi mà mẹ không trả lời…”

Tôi đ–ập c–ửa, x–ô m–ạnh – khóa b–ật t–ung.
Trên giường, vợ tôi nằm đó, da t–ái nh::ợt, tay vẫn nắm chặt bức thư nh–àu n–át.
Bên cạnh là lọ thuốc ngủ r–ơi vãi.

Trên bàn, một phong bì mở sẵn — bên trong là kết quả xét nghiệm ADN.
Dòng chữ in đậm khiến tôi như bị sét đ–ánh:

“Xác nhận: đứa trẻ có quan hệ huyết thống CHA – CON với ông Nguyễn Văn H.”
(tức là tôi).

Còn phía dưới — là dòng chữ cô ấy viết tay ng-uệch ng-oạc:

“Em biết anh nghi ngờ, nên đi xét nghiệm để anh yên lòng.
Nhưng có lẽ… đã quá muộn rồi.
Em chỉ mong kiếp sau, anh đừng để niềm kiêu hãnh giết chết một gia đình.”

Tôi quỵ xuống, gào lên, nhưng cô ấy đã lạnh từ lâu.
Thằng bé chạy đến, ôm lấy tôi, nấc nghẹn:

“Bố ơi, mẹ bảo đừng giận bố… mẹ vẫn thương bố nhất.”

Tôi bật khóc như một đứa trẻ.
Khi ánh chớp loé lên ngoài cửa, tôi thấy trên bàn thờ, bức ảnh cưới của hai vợ chồng vừa được ai đó thắp nhang, làn khói nghi ngút bay quanh — và trên khung cửa sổ, in rõ bàn tay nhỏ bé của thằng út… như thể ai đó vẫn đứng đó dõi theo.

Từ ngày hôm đó, mỗi đêm tôi đều nghe thấy tiếng vợ ru con ngoài hiên, giọng buồn đến lạ.
Và tôi hiểu — có những điều, một khi đã đánh mất, thì cả đời này không còn cơ hội để chuộc lại nữa.

You may also like

Leave a Comment

Vui lòng cho phép quảng cáo xuất hiện

Có vẻ như bạn đang dùng một trình chặn quảng cáo. Quảng cáo giúp chúng tôi chi trả chi phí vận hành trang web của mình.