Vừa va/y m/ượn xây nhà xong thì bị mẹ chồng lấy cớ đu//ổi đi, con dâu cười đồng ý rồi đưa ra một xấp giấy khiến bà ru/n r/ẩy…
Ngày căn nhà mới xây xong, tôi cứ ngỡ vợ mình sẽ vui lắm. Từ khi cưới, chúng tôi phải ở chung với mẹ tôi trong căn nhà cũ chật chội. Mỗi lần đi làm về, vợ tôi đều cặm cụi cơm nước, giặt giũ, chăm con, còn mẹ tôi thì ngồi xem tivi hoặc đi sang nhà hàng xóm buôn chuyện. Tôi biết vợ buồ/n, nhưng cô ấy không tha/n v/ãn nửa lời.
Tôi không giàu. Để xây được căn nhà này, tôi và vợ đã vay ngân hàng 500 triệu, cộng với tiền tiết kiệm, mới đủ. Căn nhà chỉ nhỏ thôi, hai phòng ngủ, một phòng khách, nhưng là giấc mơ cả đời của vợ chồng tôi.
Ngày làm lễ nhập trạch, mẹ tôi chẳng những không vui mà còn mắ/ng vợ tôi:
– Nhà này đứng tên thằng Tùng, cô tưởng cô có phần hả? Tôi nói trước, tôi mà ở không thoải mái, tôi đuổi cô đi ngay lập tức.
Vợ tôi chỉ cười, cúi đầu:
– Con biết rồi, mẹ.
Tôi nghe cũng khó chịu nhưng ngại c/ãi lại mẹ. Sau hôm đó, mẹ tôi dọn vào ở, ngang nhiên chiếm phòng rộng nhất. Bà tự mua ổ khóa riêng, còn vợ chồng tôi với con phải ngủ phòng nhỏ hơn. Vợ tôi vẫn im lặng, sáng dậy sớm nấu đồ ăn, tối về rửa bát, dọn dẹp, giặt đồ cho cả nhà.
Một buổi tối, mẹ tôi ngồi giữa phòng khách, bấm điện thoại, mắt không rời màn hình, nói lớn:
– Này, dọn đồ đi. Nhà này chật, tôi ở với thằng Tùng là đủ. Cô với con cô về nhà ngoại mà ở.
Tôi sữ/ng người:
– Mẹ… sao tự nhiên…
Bà trừng mắt:
– Tao không muốn nhìn thấy nó trong nhà. Tao nói là làm.
Tôi quay sang nhìn vợ. Cô ấy đứng lặng, tay vẫn đang cầm tô cơm cho con ăn dở. Bất chợt, vợ cười. Một nụ cười rất l/ạ – không gi/ận, không bu/ồn, cũng không ca/m c/hịu. Cô đặt tô cơm xuống bàn, lau tay rồi đi vào phòng. Năm phút sau, cô xách vali bước ra.
– Được rồi, con đi.
Mẹ tôi bật cư/ời khẩ/y:
– Biết điều là tốt.
Nhưng vợ tôi không đi ra cửa. Cô mở ngăn kéo tủ hồ sơ, lấy ra một xấp giấy tờ, đặt lên bàn trước mặt mẹ tôi và nói…

– Đây là giấy chuyển nhượng quyền sử dụng đất và giấy vay ngân hàng, mẹ xem đi ạ.
Mẹ tôi cau mày:
– Cô đem giấy tờ nhà ra làm gì? Nhà này đứng tên thằng Tùng, cô có phần đâu mà lên giọng?
Vợ tôi vẫn điềm tĩnh:
– Mẹ nói đúng, sổ đỏ đứng tên chồng con. Nhưng mẹ quên mất một chuyện – mảnh đất này là do mẹ con con bán miếng ruộng tổ, gom góp suốt mấy năm mới mua được. Con giữ tất cả giấy chuyển tiền và biên nhận, có cả xác nhận của bên bán đất đây ạ. Còn đây là giấy vay ngân hàng – người đứng ra vay là con, không phải anh Tùng.
Bà sững lại, tay run run cầm tập giấy.
– Cô… cô nói dối!
– Nếu con nói dối, mẹ cứ mang lên phường kiểm tra ạ. Căn nhà này, một nửa thuộc về con, một nửa của chồng con. Mẹ đuổi ai thì được, nhưng không thể đuổi con ra khỏi chính căn nhà mà con đã trả nợ từng đồng.
Không khí trong phòng đặc quánh. Tôi nhìn vợ, lần đầu tiên thấy cô ấy bình thản đến thế. Cô quay sang tôi, giọng nhỏ nhẹ mà rắn rỏi:
– Em từng nghĩ, chỉ cần sống hiếu thảo, mẹ sẽ thương. Nhưng có lẽ, lòng người ta không đo bằng sự chịu đựng. Anh ở lại chăm mẹ nhé, khi nào anh trả xong nợ, ngân hàng sẽ gọi em để giải chấp.
Nói xong, cô dắt con đi thẳng. Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, để lại tiếng gió thổi qua khoảng sân trống.
Tôi ngồi sụp xuống ghế, mắt dán vào tập giấy mẹ vẫn đang nắm chặt – những tờ giấy khiến bà run rẩy không nói nên lời.
Vài tháng sau, tôi nhận được tin nhắn từ ngân hàng: “Khoản vay 500 triệu đã được tất toán trước hạn.” Người thanh toán là vợ tôi.
Căn nhà vẫn đó, nhưng trống trải đến lạ. Còn tôi, mỗi lần nhìn tờ giấy đỏ trên bàn, chỉ thấy xót xa – vì hóa ra, người bị “đuổi đi” mới là người thật sự có quyền ở lại.
