Bán vé số nuôi cháu mồ côi từ 3 tháng tuổi: Tuổi thơ đẫm nước mắt và ước mơ trở thành luật sư để báo hiếu bà

by Admin

Cô bé Nguyễn Ngọc Phương Quyên, 15 tuổi, lớn lên trong vòng tay bà nội gầy guộc, ngày ngày đạp xe bán vé số. Vì thương bà, Quyên nhịn ăn sáng, thiếu máu nhưng vẫn giấu không dám nói. Ước mơ lớn nhất của em là trở thành luật sư để có thể lo cho bà.

1. Cuộc đời bắt đầu bằng những mất mát không lời

Em Nguyễn Ngọc Phương Quyên (15 tuổi, học sinh Trường THCS Thị trấn Tri Tôn, An Giang) có một số phận đầy bi kịch.

  • Mất cha: Cha em qua đời chỉ 27 ngày trước khi em chào đời.
  • Mẹ bỏ đi: Mẹ em bỏ đi khi Quyên mới tròn 3 tháng tuổi, không một lần quay lại, cũng chẳng để lại bất cứ tin tức nào.

Từ đó, Quyên lớn lên trong vòng tay bà nội – bà Ngô Thị Ý, 62 tuổi. Một mình bà Ý vừa là cha, là mẹ, là chỗ dựa duy nhất của đứa cháu thơ dại.

2. Dáng bà gầy guộc rong ruổi kiếm từng đồng lẻ

Cuộc sống của hai bà cháu phụ thuộc hoàn toàn vào nghề bán vé số dạo của bà Ý.

Dáng bà gầy guộc, lom khom bên chiếc xe đạp cũ, rong ruổi khắp các con đường dưới nắng gắt và mưa dầm. Tiền lời từ vé số có hôm đủ, có hôm ế ẩm, không đủ mua bữa cơm tươm tất. Trên đường đi, bà lại tranh thủ nhặt thêm ve chai, gom góp từng đồng lẻ để lo cho Quyên.

Cuộc sống hai bà cháu chẳng mấy khi đủ đầy:

  • Bữa cơm đạm bạc, có khi phải xin cơm từ thiện ở bệnh viện, khi chỉ là chén cháo loãng.
  • Trái gió trở trời, bà đau nhức khắp người, nhưng vẫn cố gắng gượng dậy đi bán.
  • Những khi túng thiếu, bà phải vay mượn khắp nơi, có những đêm chỉ biết ôm mặt khóc vì bất lực khi không đủ tiền mua sách vở cho cháu.

Hai bà cháu hiện đang ở nhờ trên phần đất của dì ruột bà Ý – căn nhà nhỏ xiêu vẹo, không có nhà vệ sinh, nhưng là nơi duy nhất còn chút hơi ấm gia đình.

3. Nước mắt của cháu: Nhịn ăn sáng vì thương bà

Quyên thương bà hơn bất cứ điều gì. Em sợ nhìn thấy cảnh bà lén lau nước mắt, sợ nghe tiếng ho khan trong đêm, sợ một ngày bà ngã bệnh.

Quyên lặng lẽ nhìn bà nhường phần ngon cho cháu, còn mình chỉ chan nước mắm với cơm nguội. Lòng thương bà khiến cô bé 15 tuổi này có những hành động âm thầm xé lòng:

Quyên giấu bà chuyện mình không ăn sáng để tiết kiệm tiền. Có hôm, em chỉ ăn mì gói thay cơm, bữa trưa thì ăn cơm chan nước tương.

Vì thiếu chất nghiêm trọng, Quyên bị thiếu máu, thường xuyên đau đầu, chóng mặt nhưng vẫn im lặng chịu đựng, không dám nói vì sợ bà lo lắng.

Đường đến trường dài 4km, Quyên phải nhờ bác hàng xóm cho đi nhờ xe, vì chiếc xe đạp cũ là phương tiện duy nhất để bà đi bán vé số.

4. Ước mơ trở thành Luật sư để lo cho bà

Cả tuổi thơ của Quyên gói gọn trong vòng tay nhăn nheo, cạn sức của người bà chưa bao giờ ngơi nghỉ.

Ước mong duy nhất của em là bà luôn mạnh khỏe. Còn ước mơ lớn nhất của học sinh nghèo này là được trở thành Luật sư.

Quyên hy vọng sau này sẽ có thể vững vàng, kiếm tiền lo lại cho bà, để người đã hy sinh cả cuộc đời vì em được sống những ngày thanh thản, không còn phải bươn chải ngoài đường trong nắng gió nữa.

You may also like

Leave a Comment

Vui lòng cho phép quảng cáo xuất hiện

Có vẻ như bạn đang dùng một trình chặn quảng cáo. Quảng cáo giúp chúng tôi chi trả chi phí vận hành trang web của mình.