Tôi và chồng sống ở thành phố, công việc của tôi cũng bận rộn chẳng kém ai. Vậy mà mỗi lần về quê, tôi chẳng khác gì con thoi chạy khắp nhà. Chồng tôi, vốn đã lắm miệng, lại có cái thói bắt vợ làm cho bằng hết mỗi khi về quê. Từ một người đàn ông ngọt ngào, ga lăng ở thành phố, về đến nhà anh lại trở thành một người hoàn toàn khác, một người hách dịch và gia trưởng.
Tôi còn nhớ lần đầu về ra mắt, anh bảo “Em cứ ngồi chơi, để anh lo”. Nhưng vừa đến nơi, anh đã kéo tôi xuống bếp giúp dì làm cỗ. Hôm ấy, tôi đứng cắt gọt rau củ rồi rửa bát tới khi khách về hết mới được ngồi nghỉ ngơi. Cứ thế, những lần về quê sau, tôi quay vòng vòng giữa bếp và sân, trong khi các chị em dâu khác ngồi túm tụm nói chuyện. Tôi đã tự nhủ rằng có lẽ anh chỉ muốn thể hiện tôi là một người phụ nữ đảm đang, tháo vát trước mặt gia đình.
Giới Hạn Của Sự Nhẫn Nhục Và Sự Bùng Nổ

Những lần chịu đựng cứ thế chồng chất. Về đám giỗ cụ, trời rét cắt da, tôi vừa dọn xong mâm trên nhà thì anh đã sai mang ghế, rồi lấy chén đũa, tôi quay vòng vòng giữa bếp và sân. Về quê ăn cưới em họ, tôi đang cài nơ cho con thì anh đã quát: “Nhanh lên, ra sân phụ dựng rạp, ai lại để khách thấy vợ mình ngồi chơi”.
Lần đỉnh điểm là khi tôi trượt chân, suýt ngã, bát canh nóng hất ra tay bỏng rát, nhưng anh chỉ cau mày: “Cẩn thận chứ, em mà ngã ra đây, vỡ hết mâm bát thì mất mặt anh lắm.” Nghe mà tôi nghẹn cổ, máu nóng dồn hết lên mặt. Tôi đã định ly hôn, nhưng anh luôn tỏ vẻ hối lỗi, hứa sẽ thay đổi.
Lời Tuyên Bố Lịch Sử Giữa Sân
Thế mà hôm vừa rồi, về quê giỗ ông nội, trời nắng chang chang, tôi vừa quét sân xong, mồ hôi nhễ nhại, anh đã sai tôi rửa một đống nồi niêu xoong chảo. Xong lại bảo pha nước, dọn mâm, cắt hoa quả… Tôi bỏ cả bữa trưa, người lả đi, đến khi anh lại tiếp tục giục làm thêm, tôi bỗng buông hết, quay sang nhìn thẳng và nói:
“Thôi, tôi không làm nữa, tôi không phải con ở nhà anh mà anh sai bảo hết việc này tới việc khác như vậy, anh có thấy tôi được nghỉ ngơi 1-2 phút lúc nào không? Anh thích thì tự đi mà làm.”
Câu nói của tôi vang lên, không hề có sự run rẩy, ngược lại nó còn dứt khoát đến lạnh lùng. Cả sân im phăng phắc. Chồng tôi đứng chết lặng, mấy cô dì đưa mắt nhìn nhau, lảng tránh. Gương mặt anh chuyển từ bất ngờ sang bẽ bàng, rồi tức giận. Tôi thấy lòng mình nhẹ tênh, vừa giải tỏa được cục tức bao năm, vừa hả giận vì nói ra câu ấy trước bao người.
Đêm Thức Trắng Và Quyết Định Buông Bỏ
Tối hôm đó, anh im thin thít, chẳng dám sai tôi việc gì nữa. Tôi ngồi một mình trong phòng, những hình ảnh về những lần bị đối xử như người giúp việc cứ hiện ra. Nước mắt tôi lăn dài, không phải vì tủi thân, mà vì sự bẽ bàng và thất vọng. Tôi suy nghĩ tới chuyện ly hôn chứ ở với người như thế này, tôi đến kiệt sức mất thôi.
Tôi quyết định, lần này tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa. Nếu anh không thay đổi, tôi sẽ buông tay.
Cơ Hội Cuối Cùng Và Sự Chuộc Lỗi
Sáng hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về thành phố. Khi tôi ra đến cửa, anh đột nhiên gọi: “Em đợi đã.” Tôi quay lại. “Anh… anh xin lỗi.” Giọng anh run run. “Anh xin lỗi vì đã không tôn trọng em.”
Tôi tin anh, không phải vì những lời hứa, mà vì tôi thấy sự chân thành trong ánh mắt anh. Tôi nắm lấy tay anh, kéo anh đứng dậy. “Em sẽ cho anh một cơ hội nữa. Nhưng nếu anh lại làm em thất vọng, em sẽ ra đi, không bao giờ quay lại nữa.”
Hạnh Phúc Trở Lại: Người Chồng Trưởng Thành

Sau hôm đó, cuộc sống của chúng tôi thay đổi hoàn toàn. Anh đã trở thành một người chồng tốt hơn, một người bạn đời biết quan tâm, chia sẻ. Anh không còn bắt tôi làm việc vặt mỗi khi về quê nữa. Mỗi lần về quê, anh đều chủ động nói với mọi người: “Vợ con đi đường xa mệt rồi, để cho cô ấy nghỉ ngơi.”
Các dì, các chị em dâu nhìn tôi, ánh mắt không còn sự thương hại, mà là sự ngưỡng mộ. Tôi biết, tôi đã quyết định đúng.
Ngày giỗ ông nội năm nay, tôi không còn phải một mình xoay xở với công việc. Anh luôn ở bên cạnh, phụ giúp tôi mọi việc. Tôi nói: “Em tha thứ cho anh từ lâu rồi. Quan trọng là bây giờ chúng ta đang hạnh phúc.” Hạnh phúc đích thực không phải là tránh né sóng gió, mà là khi có một người sẵn lòng cùng mình thay đổi.
