Trong Ngày Đưa Vợ Vào Phòng S-INH, Tôi Chạm Mặt Người Yêu Cũ Của Vợ Đang Đưa Vợ Anh Ta S-INH CON, VÀ Cả Hai Đứa Trẻ Đều Mang Chung Một Đặc Điểm K-Ỳ L-Ạ

by Admin

Tôi vốn ghét con số sáu. Không phải vì mê tín—chỉ là từ bé tôi đã có một vệt sẹo nhỏ cạnh đốt ngón út bàn tay trái, vết chỉ mờ như sợi tóc. Tôi đã quên thật, cho đến cái đêm mưa đó.

Mưa Huế trút như rút nước sông Hương đổ thẳng xuống mái tôn bệnh viện. Vợ tôi, Ly, oằn mình trong cơn đau chuyển dạ. Tôi đánh lái vào sảnh cấp cứu, xe dừng cái két. Hộ lý bảo: “Lên thang bộ nhanh anh, điện chập chờn.” Tôi cúi người đỡ lưng Ly, đếm từng bậc thang đến tầng sáu, Khoa Sản, nơi mọi chuyện bắt đầu.

Trong lúc luống cuống cài khuy chiếc áo blue mỏng màu lam, tôi chợt bắt gặp một gương mặt rất quen ở hàng ghế đối diện.

“An?”

“Hoàng?”

Gió hắt qua hành lang, mưa tạt vào ô cửa sổ. Giữa tiếng mưa, chúng tôi, hai người đàn ông từng đứng hai đầu một cái tên, đứng chung một hành lang chờ sinh. Hoàng giật mình khi thấy tôi nhìn và chậm rãi nói: “Vợ tớ… đau từ chiều. Không ngờ lại vào trúng đêm này.”


Bến Đò Cũ Neo Cùng Một Bờ: Sự Trùng Hợp Đầy Nghi Vấn

Ngày xưa, Hoàng là người yêu cũ của Ly. Họ chia tay vì chuyện gia đình và công việc. Tôi và Ly đến với nhau một cách tự nhiên, tôi tự nhủ quá khứ là bến đò đã qua. Vậy mà đêm nay, bến đò cũ lại neo cùng một bờ. Ly được đưa vào phòng sinh số 5. Vợ Hoàng—Trang—vào phòng số 7.

Chúng tôi ngồi xuống hai đầu băng ghế, giữa là một cái bóng đèn tường vừa vọt tắt. Chúng tôi, hai người đàn ông tưởng như hoàn toàn xa lạ, chia sẻ sự im lặng đặc thù của những ông bố chờ ngoài phòng sinh: một nửa sợ hãi, một nửa hy vọng, phần còn lại là lòng bàn tay ướt mồ hôi.

Bất ngờ, đèn tắt phụt. Hành lang chìm trong bóng tối dày. Rồi tiếng khóc nhọn, chắc, đầy sinh khí cất lên từ phòng số 5. “Chúc mừng, bé trai kháu lắm!” Tôi bật cười to, mọi thứ chao đảo rồi yên. Năm phút sau, tiếng khóc nữa từ phòng số 7. Hoàng đứng bật dậy, mắt anh cũng ướt.

Dấu Hiệu Kỳ Lạ: Ngón Thừa Và Ký Ức Khóa Kín

Ở phòng sơ sinh, sau thủ tục khử trùng tay dài dằng dặc, tôi được nhìn con qua lớp kính. Thằng nhỏ nằm trong lồng ấp, da đỏ au. Tôi đang ngắm thì giật mình: bàn tay trái của con, ngoài năm ngón, còn một mẩu ngón nhỏ như một cánh hoa thừa, trắng hồng.

Tôi sững lại. Vệt sẹo mỏng của mình, câu nói “hồi ba tuổi con thừa một ngón…” bỗng ùa về. Tôi cố gắng lý giải bằng lời của y tá: “Bé thừa ngón. Không hiếm đâu.”

Nhưng ngay lập tức, tôi liếc sang lồng ấp bên cạnh—bé gái của Trang và Hoàng. Và ngón tay trái của em bé ấy… một mẩu ngón thừa, y hệt.

Tôi thấy cổ họng khô rát, một cảm giác tối tăm như bóng của chiếc quạt trần quay ngược quét qua mắt tôi. Sự trùng hợp không dễ chịu đã khiến tôi đặt một câu hỏi u ám: Đây là trùng hợp—hay là lời thú thật không cần chữ của số phận?


Sự Thật Bị Giấu Kín Qua Hai Thế Hệ

Hoàng tìm tôi ở ban công hút thuốc. “Bé nhà tớ… cũng thừa ngón tay trái,” Hoàng nói, giọng khàn khàn. “Y tá bảo cắt được… Nhưng tớ… tớ từng có một ngón thừa như vậy. Hồi nhỏ cắt rồi. Đến giờ vẫn có vết sẹo. Cậu thì sao?”

Tôi nhìn lòng bàn tay mình, nơi vệt sẹo mỏng như chỉ. Tôi gật. “Thế thì…” Hoàng bỏ lửng. Nửa câu còn lại treo lơ lửng giữa hai người, như một vực sâu.

Sự thật càng bị đẩy xa hơn khi ba tôi đến. Ba nhìn cháu, mặt chùng lại trong một giây rất nhỏ khi thấy bàn tay trái của nó. Ông vội vàng trấn an: “Hồi nhỏ ba cũng thừa ngón. Cắt rồi. Nhà mình di truyền vậy. Nhưng mổ cái là hết, đừng lo.”

Tin Nhắn Từ Quá Khứ

Chính cái ngón thừa vô nghĩa mà đầy ý nghĩa đó—đã khiến tôi nhận được một tin nhắn đập vào màn hình điện thoại tôi: “An, tớ… tớ muốn làm xét nghiệm ADN. Không phải tớ nghi Trang. Tớ… chỉ muốn biết một chuyện khác. Cậu có đồng ý làm chung không?”

Tôi đọc lại ba lần. Hoàng nói “một chuyện khác”—chính là sự trùng hợp của hai cái ngón thừa và những vệt sẹo cũ trên tay chúng tôi.


Sợi Dây Nối Kết Từ Ba Thế Hệ

Sau năm ngày dài như năm mùa mưa, tôi đến lấy kết quả. Dòng thứ ba, chữ nhỏ nhưng sắc lạnh: “Chỉ số tương quan di truyền giữa An và Hoàng: Cao, gợi ý quan hệ anh em cùng cha khác mẹ (độ tin cậy > 99%). Khuyến nghị xét nghiệm thêm ở thế hệ trước.”

Tôi cầm giấy, đi ra. Hoàng đứng chờ dưới gốc cây. Tôi đưa giấy. Anh đọc, mắt mở to, rồi khép lại. Rồi Hoàng khẽ cười: “Hóa ra… chúng ta là anh em.”

Ba tôi kể. Hồi trẻ, ba làm nhân viên vật tư cho một trạm y tế ở Quảng Trị, gặp một cô gái người Huế—bà Lan (mẹ của Hoàng)—làm giáo viên. Hai người thành thân mà chưa kịp cưới. Ba không biết mình để lại một đứa con trai ở Huế.

Ba lắc đầu. “Ngày đó… nghèo và ngốc. Ba sợ làm phiền người ta… Giấu thì hay hối.”

Hai Chiếc Ngón Thừa Và Hạnh Phúc Bình An

Chúng tôi—tôi và Ly, Hoàng và Trang, ba tôi và mẹ Hoàng—ngồi quanh một bàn ăn đơn giản. Bà Lan nhìn ba tôi: “Tuổi trẻ… đi như nước. Giờ gặp lại, như nước xuôi về một bến khác.”

Tôi và Hoàng đã cùng đưa hai con đi cắt ngón thừa. Tôi nhận ra, cái ngón thừa đó như một cái đinh, tuy xấu xí nhưng giữ cho cánh cửa định mệnh không quật tung đi mất.

Chính cái ngón thừa đó đã ngăn cản chúng tôi bế nhầm con trong đêm mưa hỗn loạn. Tôi nhắn cho Hoàng một tin nhắn ngắn: “Ngủ chưa anh hai”

Lời đáp, gọn và ấm như chén trà sen phòng đợi năm nào: “Rồi em sáu”

You may also like

Leave a Comment

Vui lòng cho phép quảng cáo xuất hiện

Có vẻ như bạn đang dùng một trình chặn quảng cáo. Quảng cáo giúp chúng tôi chi trả chi phí vận hành trang web của mình.