Mỗi Đêm, Con Chó Đen Trong Nhà Lại G/ẦM G/Ừ Về Phía Đứa Tr-ẻ S;Ơ S;INH, Khiến Người Cha Sinh Nghi, Lập Tức Gọi Công An Và Từ Đó Phát Hiện Ra Sự Thật R/ÙNG R/ỢN Dưới Gầm Giường….

by Admin

Từ ngày đưa đứa con trai mới sinh về nhà, con chó đen tên Mực bỗng trở thành kẻ canh gác không rời phòng ngủ. Ban đầu, vợ chồng Sơn coi đó là dấu hiệu tốt. Nhưng chỉ sau ba đêm, niềm an tâm rơi vỡ. Đêm thứ tư, đúng 2 giờ 13 phút, Mực đứng thẳng bốn chân, lông gáy dựng như đinh, gầm gừ với chiếc nôi đặt cạnh giường.

Sơn bật đèn ngủ. Con trai vẫn ngủ yên, nhưng Mực thì không rời mắt khỏi gầm giường. Nó hạ người sát sàn, giang chân, chui đầu gần vào khoảng tối hoen bụi, rít lên. Sơn quỳ xuống, rọi đèn: chỉ thấy hộp đồ linh tinh và bóng đen đặc quánh.

Đêm thứ năm, chuyện y hệt lặp lại vào 2 giờ 13. Đêm thứ sáu, Hân (vợ Sơn) bỗng giật mình vì nghe như có tiếng dụi móng tay vào gỗ: rẹt… rẹt… rất chậm, rất cố ý. Mực vẫn dán mắt vào gầm giường, đôi lúc rít lên những nhịp ngắn.


Bóng Đen Dưới Gầm Giường Và Phát Hiện Kinh Hoàng

Đến đêm thứ bảy, Sơn quyết định không ngủ. Anh ngồi ở mép giường, tắt hết đèn. 2 giờ 13, Mực bật dậy, ấn mũi vào tay anh, kéo bằng ánh mắt. Rồi nó bò thấp, gí mõm vào gầm giường. Tiếng gầm bật ra — trầm, dài, chặn một điều gì đang muốn trườn ra.

Sơn nhét điện thoại vào tay, rọi đèn. Trong chớp mắt lóe sáng ấy, anh thấy một thứ chuyển động. Không phải chuột. Một bàn tay — xanh lợt, bẩn đất — thu mình lại như con nhện. Ánh đèn tắt phụt do tay anh run. Hân bật dậy. Sơn vội bế con, giấu sau lưng, tay kia với lấy gậy bóng chày. Mực xồ lên, lao đầu vào gầm giường.

Hân khóc, bảo gọi công an. Dưới gầm giường trống trơn. Chỉ có lớp bụi bị cày tung, vệt cào thành đường ngoằn ngoèo. Người công an nhíu mày, rồi dừng lại ở khe tường sát đầu giường: gỗ bị xẻ, một đường đủ cho cánh tay người thò qua.

Giọng Thì Thào Trong Vách: Lời Cầu Xin Của Kẻ Xâm Nhập

Dưới khe tường, ánh đèn quét qua, cả ba người lớn đều thấy: nẹp được cố định bằng những chiếc đinh mới. “Ai đó đã động vào đây trong vòng một, hai tháng trở lại,” công an nói. Lúc ấy, đứa bé khẽ ư ử. Và ngay khoảnh khắc đó, mắt Mực rực lên, nó quay ngoắt, gầm về phía khe tường.

Từ trong khe tối, một tiếng thì thào rỉ rả trườn ra, nghe như giọng người lâu ngày không nói: “Suỵt… đừng đánh thức nó…”

Không ai trong nhà ngủ thêm được. Dũng (công an) dùng xà beng nạy. Gỗ bật ra, một khoang rỗng hiện lên. Mùi sữa chua vữa và bột talc lẫn trong đó. Ống kính máy quay len sâu vào khoang, dừng ở một chỗ phồng. Như một cái ổ: chăn mỏng, vỏ gối, lon sữa rỗng. Trên ván, một câu mới viết nguệch thêm: “Ngày thứ 27: 2 giờ 13. Nó thở mạnh nhất.” Lịch sinh hoạt của con đã bị theo dõi — từ ngay trong vách.


Sự Thật Rùng Rợn: Nỗi Đau Khát Hơi Ấm

Hóa ra, đó là Vy, cháu của chủ nhà cũ. Dũng tháo nẹp gỗ, cố gắng gọi cô gái ra. Cô ấy thì thầm, như lần trước: “Suỵt… đừng đánh thức nó… mình chỉ nhìn thôi…” Cô thò tay thêm chút nữa, như muốn chạm cạnh nôi. Mực gầm, nhưng không vồ. Nó đứng chặn.

“Người ta… lấy nó đi,” cô khẽ nói, “họ nói đứa của mình… không…” Lời vỡ ra, rối như sợi chỉ. Vy từng có thai, nhưng sảy muộn trong một ca cấp cứu khiến cô trượt dài vào trầm cảm. Họ tưởng cô ổn khi về quê, không ngờ cô quay lại thành phố, tìm đến căn nhà quen thuộc, sống trong những vách gỗ như loài dơi, lấy tiếng thở trẻ thơ làm dây buộc với thực tại.

Vy khụy người xuống, như chính ký ức của mình làm đầu gối bật khóa. Những vạch đếm trong vách bỗng hiện về, mỗi vạch là một đêm nhìn trộm, một lần ghé sát để nghe một sinh linh ngủ.


Bài Học Về Kẻ Canh Gác Và Tình Người

Dũng kiên nhẫn: “Vy ơi, tụi tui sẽ đưa cô đi khám, tìm người thân. Ở đây có em bé, nhưng không phải con cô. Cô làm vậy sẽ làm bé sợ. Ra đây, được không?” Cô nhìn nôi thêm một nhịp, như nhấp một ngụm nước cuối cùng sau sa mạc.

Khi Vy bò ra khỏi khe, mùi mốc dội lại. Cô nhỏ bé đến tội. Dũng khoác áo khoác của mình lên vai cô.

Sơn bước lên, không dám tiến quá nhanh. “Cô ấy… chỉ muốn nghe tiếng trẻ con,” Hân nói, giọng run mà đầy thương xót, “nhưng đây không phải cách.”

Sau đêm ấy, thợ đến bít toàn bộ khoang rỗng, thay sàn mới. Mực không còn gầm lúc 2 giờ 13. Nó nằm cạnh nôi, thỉnh thoảng khịt mũi như nhắc: có tôi ở đây.

Hân nhìn qua cửa sổ bệnh viện thấy Dũng đang nói chuyện với Vy — giờ sạch sẽ, tóc cột gọn, mắt vẫn sâu nhưng sáng hơn. Vy bế một con búp bê vải, cười một nụ cười nhỏ. Hân chỉ áp má vào con, nghe tiếng thở phập phồng của một sinh linh đang lớn dần, cảm ơn con chó đã nhìn thấy điều mà người lớn không dám đối diện: đôi khi cái ác không ở dưới gầm giường; dưới đó chỉ có nỗi đau không biết đặt vào đâu.

Nhiệm vụ của những kẻ canh gác — dù là người hay là chó — không chỉ là xua đuổi, mà còn là chỉ thẳng vào bóng tối để người ta biết phải bít lại, chữa lành, và học cách khép cửa đúng giờ.

You may also like

Leave a Comment

Vui lòng cho phép quảng cáo xuất hiện

Có vẻ như bạn đang dùng một trình chặn quảng cáo. Quảng cáo giúp chúng tôi chi trả chi phí vận hành trang web của mình.