Hôm Qua Anh Còn Nói Rộn Ràng Chuyện Lấy Nốt L:ương Tháng Này Rồi Trả Tr:ọ Về Quê, Vậy Mà Trưa Nay Họ Gọi Em Đến, Thấy Xe Máy Dựng Ven Đường…

by Admin

Hôm qua thôi, anh còn cười nói rộn ràng, bảo với em: “Cố gắng thêm tháng này nữa, lấy nốt đồng lương rồi trả phòng trọ, về quê ở với mẹ cho yên ổn. Vợ chồng mình đỡ khổ, con cũng có chỗ nương náu…” Em nghe mà lòng rộn ràng hạnh phúc, tưởng như bao vất vả bấy lâu sắp qua đi.

Chúng tôi, một cặp vợ chồng trẻ từ quê lên thành phố mưu sinh, luôn sống trong cảnh tằn tiện. Mỗi đồng tiền kiếm được đều phải đổi bằng mồ hôi và sự hy sinh. Anh làm công nhân xây dựng, em làm công nhân may. Áp lực cuộc sống và nỗi nhớ con gái nhỏ ở quê nhà luôn đè nặng. Giấc mơ về quê, nơi có mái nhà nhỏ và sự bình yên, chính là ngọn hải đăng duy nhất soi sáng những ngày tháng tăm tối.


Chiếc Xe Máy Dựng Lạnh Lẽo: Sự Sụp Đổ Của Niềm Hy Vọng

Vậy mà trưa nay, một cuộc gọi hốt hoảng khiến em ngã quỵ. Chạy đến nơi, trước mắt em là cảnh tượng khiến tim vỡ nát: chiếc xe máy của anh dựng ven đường, điện thoại rơi lăn lóc trong bụi rậm, còn anh thì gục xuống, hơi thở đã tắt, khuôn mặt vẫn nhăn nhúm đau đớn.

Cái chết đột ngột đã cướp đi người đàn ông của em ngay ngưỡng cửa của sự bình yên. Em không dám tin. Em quỳ xuống, gọi tên anh, nhưng chỉ có sự im lặng lạnh lẽo đáp lại.

Điều khiến em nghẹt thở hơn cả là bàn tay anh nắm chặt một tờ giấy nhàu nát, viết vội những dòng cuối. Tay em run bần bật mở ra… từng chữ như nhát dao cứa vào tim:

“Người khiến anh rơi vào bước đường cùng… chính là…”

Bản Cáo Trạng Cuối Cùng Và Danh Tính Kẻ Phản Bội

Em chết lặng khi đọc đến cái tên ấy – không phải ai xa lạ, mà chính là người mà cả gia đình tin tưởng bấy lâu nay: ông chủ thầu, người anh xem như anh ruột, người đã hứa trả nợ cho anh sau dự án lớn. Sự thật ấy khiến em rụng rời, ngồi sụp xuống ngay cạnh anh mà nghẹn ngào gào khóc.

Thì ra, anh không chỉ làm việc quần quật suốt ngày đêm, mà còn đứng ra bảo lãnh cho ông ta vay nợ mua vật liệu. Dự án thất bại, ông chủ thầu đã biến mất, để lại một khoản nợ khổng lồ và cả một tờ giấy cam kết vay nợ đứng tên anh mà anh không hề hay biết. Áp lực của những chủ nợ đã đẩy anh vào ngõ cụt, dẫn đến một hành động tuyệt vọng.

Xung quanh, người đi đường kéo lại mỗi lúc một đông, ai cũng bàng hoàng khi biết danh tính kẻ đã đẩy anh vào ngõ cụt.


Đối Diện Với Sự Thật: Giây Phút Kịch Tính Cuối Cùng

Và ngay lúc đó, phía cuối con đường, người ấy xuất hiện… ông chủ thầu. Hắn ta đang đi cùng vợ, cố gắng giữ vẻ bình thản nhưng ánh mắt lại lấm lét nhìn về phía đám đông. Cả đám đông nhốn nháo, bắt đầu chỉ trỏ.

Em đứng bật dậy, toàn thân run rẩy, chỉ tay về phía hắn ta mà gào lên trong tuyệt vọng:

“Tại sao… tại sao anh lại nhẫn tâm đến thế này? Anh đã hứa với anh ấy, anh đã nói sẽ cùng nhau về quê lập nghiệp, tại sao anh lại đẩy anh ấy vào chỗ chết?!”

Hắn ta vội vã quay lưng, định trốn thoát, nhưng không kịp. Một người hàng xóm cũ của chúng tôi nhận ra, lao đến giữ lại, tiếng la hét làm cả khu phố xáo động.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, em hiểu rằng, nỗi đau của sự mất mát vật chất không thể sánh bằng nỗi đau của sự phản bội niềm tin tuyệt đối. Sự dối trá đã không chỉ hủy hoại một dự án, một khoản tiền, mà còn hủy hoại cả một gia đình và một sinh mạng.


Lời Thề Từ Tro Tàn: Di Sản Của Sự Chân Thành

Cuộc đời em bỗng chốc rơi vào một hố sâu. Em mất chồng, mất chỗ dựa, và phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn nhất về lòng người. Nhưng nỗi đau không thể làm em gục ngã mãi.

Em lau nước mắt, ôm chặt di ảnh anh. Em biết, anh không chết vì nợ nần, anh chết vì sự tuyệt vọng trước sự phản bội của người mà anh tin tưởng. Di sản cuối cùng anh để lại không phải là tiền bạc, mà là lời cảnh tỉnh về lòng người.

Em sẽ quay về quê, ôm con gái nhỏ vào lòng, sống tiếp phần đời còn lại. Em sẽ không khóc than mãi, mà sẽ biến nỗi đau thành sức mạnh để nuôi dạy con nên người, để nó không bao giờ phải chịu đựng sự lừa dối như cha nó. Giấc mơ về quê của anh đã tan vỡ, nhưng em sẽ xây dựng một cuộc sống mới, mạnh mẽ và độc lập.

Em nhìn lên bầu trời, thì thầm: “Anh yên nghỉ nhé. Em sẽ sống, vì con, và vì lời hứa về sự bình yên mà anh đã đặt trọn vào chuyến xe cuối cùng đó.”

You may also like

Leave a Comment

Vui lòng cho phép quảng cáo xuất hiện

Có vẻ như bạn đang dùng một trình chặn quảng cáo. Quảng cáo giúp chúng tôi chi trả chi phí vận hành trang web của mình.