Mẹ chồng b-ắt tháo hết vàng cưới để trả cho bà ngay sau đám cưới, thẳng thừng nói “nhìn cô còn không bằng o;sin của nhà tôi”, tôi c;ay c;ú tháo hết rồi kể cho bố chồng 1 chuyện bí m:;ật, sáng hôm sau bật cười ha hả khi thấy mẹ chồng cung phụng tôi như bà hoàng, bà còn n;o;n lắm…

by Admin

Mẹ chồng b-ắt tháo hết vàng cưới để trả cho bà ngay sau đám cưới, thẳng thừng nói “nhìn cô còn không bằng o;sin của nhà tôi”, tôi c;ay c;ú tháo hết rồi kể cho bố chồng 1 chuyện bí m:;ật, sáng hôm sau bật cười ha hả khi thấy mẹ chồngcung phụng tôi như bà hoàng, bà còn n;o;n lắm…
Ngày cưới vừa xong, tôi chưa kịp cất vàng cưới thì mẹ chồng đã lạnh lùng gọi vào phòng, thẳng thừng chìa tay bắt tôi tháo hết đưa cho bà. Tôi lắp bắp chưa kịp nói gì thì bà hất hàm:

“Cô nhìn lại mình đi, còn không bằng o;sin nhà tôi, giữ làm gì cho phí.”
Tôi nghẹn đắng, cay cú nhưng vẫn tháo hết vàng cưới đưa ra. Đêm đó, tôi nằm khóc một mình. Nhưng khi nhìn sang phòng bố chồng, bất giác nhớ lại chuyện bí mật của mẹ chồng
Sáng hôm sau, tôi chủ động tìm ông và thì thầm vài câu. Ông thoáng sững người, rồi gật đầu. Tôi hiểu rằng từ nay ván cờ đã đổi chiều.
Chỉ sau một đêm, không khí trong nhà xoay 180 độ. Mẹ chồng từ kẻ hống hách, bỗng đối xử với tôi như bà hoàng: sáng tự tay pha trà, trưa dọn cơm, chiều còn dúi tiền vào tay bảo “con tiêu riêng đi, đừng để thiệt thòi”.
Tôi ngồi nhàn nhã, bật cười ha hả trong bụng:
“Bà còn n;o;n lắm…”…

Tối hôm ấy, tôi bước ra phòng khách, thấy mẹ chồng đang ngồi gọt hoa quả, gương mặt vẫn còn cố giữ sự điềm tĩnh nhưng bàn tay run run, lưỡi dao lia đi lia lại thiếu chắc chắn. Còn bố chồng thì ngồi trầm ngâm trên ghế, lâu lâu liếc sang bà một cái khiến bà lập tức cúi gằm mặt.

Không khí trong nhà đổi khác đến lạ. Mới hôm qua, bà còn cao giọng với tôi, bắt tháo hết vàng cưới, coi tôi chẳng khác gì kẻ ăn nhờ ở đậu. Thế mà chỉ sau một đêm, bà đã “lột xác”: sáng sớm đã gõ cửa phòng gọi tôi dậy ăn cháo gà “cho có sức”, còn dúi thêm mấy tờ tiền vào tay tôi bảo “con cứ giữ lấy, ở nhà này không để con thiệt đâu”.

Tôi vừa nghe vừa muốn bật cười.

Chẳng ai biết ngoài tôi và bố chồng — bí mật ấy chỉ cần hé ra một chút thôi cũng đủ khiến bà biến thành con mèo ngoan ngoãn.

Cái cách bà bưng khay trà lên tận phòng cho tôi, giọng ngọt lịm:
“Con uống tạm cho ấm bụng, lát mẹ nấu thêm canh ngon nhé…”
làm tôi phải quay mặt đi, vì sợ bật cười thành tiếng.

Trong lòng tôi thầm nhủ:
“Bà ơi, con không dễ bị bắt nạt đâu. Trò này còn non lắm…”

Từ hôm đó, cán cân trong nhà đảo ngược hoàn toàn. Tôi không còn là cô dâu mới ngơ ngác, bị ép phải tháo từng chiếc vòng cưới nữa, mà trở thành người ngồi vững ở thế “trên cơ” – ít nhất là trước mặt mẹ chồng.

You may also like

Leave a Comment

Vui lòng cho phép quảng cáo xuất hiện

Có vẻ như bạn đang dùng một trình chặn quảng cáo. Quảng cáo giúp chúng tôi chi trả chi phí vận hành trang web của mình.