Đi dự tiệc ở khách sạn 5 sao, chồng bảo vợ là ô s//in, khi vợ tháo khẩu trang mọi người liền á khẩu còn chồng â/n hậ//n tới cuối đời…

by Admin

Đi dự tiệc ở khách sạn 5 sao, chồng bảo vợ là ô s//in, khi vợ tháo khẩu trang mọi người liền á khẩu còn chồng â/n hậ//n tới cuối đời…

Bữa tiệc kỷ niệm 10 năm thành lập công ty chồng được tổ chức ở một khách sạn 5 sao nổi tiếng ngay trung tâm Sài Gòn. Là một người vợ, chị Mai cảm thấy vui lây với niềm hãnh diện của chồng. Anh Tuấn – chồng chị – là trưởng phòng kinh doanh, năm nay được chọn phát biểu trước toàn công ty. Nhưng có một điều chị không ngờ: anh không hề muốn chị đi cùng.

“Chỗ đó toàn người có địa vị, em đi lỡ lại qu//ê mặt anh,” anh nói, ánh mắt lả/ng trá/nh.
Chị Mai kh/ựng lại. “Em là vợ anh mà. Sao lại x//ấu h//ổ?”
“Em cũng biết mình không hợp với môi trường đó. Với lại… em đâu có váy áo gì phù hợp.”
Chị im lặng. Đúng là chị không có gì nổi bật: dáng người nhỏ nhắn, nước da rám nắng vì thường xuyên phơi đồ, dọn dẹp nhà cửa. Suốt mười mấy năm ở nhà chăm con, chị đã quen với quần áo giản dị và không son phấn.

Tối hôm đó, chị quyết định vẫn đến. Không phải để ph/á r/ối, mà để hiểu xem tại sao chồng mình lại thay đổi đến vậy.

Chị mượn một chiếc váy xanh cổ điển từ người bạn cũ – dáng váy đơn giản, nhưng màu xanh biển thanh nhã khiến chị trông nổi bật một cách nhẹ nhàng. Trang điểm nhẹ và đeo khẩu trang, chị bước vào khách sạn với tr/ái ti/m đ/ập mạ/nh vì hồi hộp.

ấd
Từ xa, chị thấy anh Tuấn đang đứng cạnh sếp lớn, cùng vài đồng nghiệp ăn mặc bảnh bao. Bất ngờ, một cô gái trẻ đẹp trong nhóm lên tiếng:



– “Anh Tuấn, ai kia? Sao nhìn quen mà lạ?”

Anh Tuấn nhìn theo ánh mắt, thấy chị Mai đang lúng túng đứng ở lối vào. Gương mặt anh biế/n sắ/c chỉ trong tích tắc, nhưng anh nhanh chóng cười trừ:

– “À… os//in nhà tôi đấy. Không biết ai cho cô ta theo tới đây…”

Cả nhóm p/há lên cười. Có người tr//êu: “Trời, os/in cũng biết chọn váy xanh xinh ghê ha!”
Người khác bĩ//u m//ôi: “Làm gì có os//in nào đi khách sạn 5 sao…”

Chị Mai đứng đó, tai ù đi vì số//c. Chị không thể tin người chồng từng nâng niu chị lại có thể nói ra những lời đó giữa chốn đông người.

Một giọt nước mắt lặng lẽ tràn khỏi mắt chị, nhưng chị kiên quyết bước tới. Khi chỉ còn cách vài bước, chị từ từ tháo khẩu trang.

Không ai nói gì trong vài giây đầu tiên, và rồi…

…toàn bộ khán phòng như chết lặng.

Ánh đèn vàng sang trọng phản chiếu lên khuôn mặt thanh thoát của chị Mai – làn da mịn màng, đôi mắt đen sâu và nụ cười nhẹ khiến ai cũng ngỡ ngàng. Người phụ nữ đứng trước họ không hề giống một người giúp việc, mà như một quý bà sang trọng vừa bước ra từ tạp chí thời trang.

Một đồng nghiệp của Tuấn lắp bắp:
– “Ơ… đây… đây là vợ anh Tuấn hả?”

Một người khác thốt lên:
– “Trời ơi, đẹp quá! Tôi cứ tưởng người mẫu nào tới dự tiệc…”

Còn Tuấn – anh đứng trơ như tượng. Mặt anh trắng bệch, mắt mở to, miệng mấp máy mà không nói nên lời. Trong ánh nhìn của đồng nghiệp, anh bỗng nhỏ bé, đáng thương và… nhục nhã.

Chị Mai vẫn bình thản bước tới, nở nụ cười nhẹ nhàng:
– “Xin lỗi, tôi đến hơi muộn. Tôi nghe nói công ty anh Tuấn có bữa tiệc kỷ niệm lớn, nên tôi muốn chúc mừng.”

Giọng chị trong trẻo, điềm tĩnh đến mức làm người ta thấy lạnh. Rồi chị quay sang sếp lớn của chồng, khẽ cúi đầu:
– “Chúc mừng công ty anh chị đã phát triển mạnh mẽ. Tôi từng là kế toán phụ trách hồ sơ thuế cho bên anh mấy năm trước, chắc anh còn nhớ?”

Sếp giật mình, rồi lập tức nhớ ra:
– “A! Là chị Mai? Trời, đúng là chị rồi! Hồi đó chị nghỉ vì sinh em bé phải không? Lúc đó ai cũng tiếc vì chị làm việc cực kỳ cẩn thận!”

Cả bàn tiệc xôn xao. Những ánh nhìn chế nhạo phút trước giờ biến thành ngượng ngùng và ái ngại. Tuấn cúi gằm mặt, mồ hôi rịn ra trên trán. Anh ước gì có thể biến mất khỏi đó.

Chị Mai nhìn anh, ánh mắt vừa buồn vừa dứt khoát:
– “Em chỉ đến để nói với anh một câu thôi, Tuấn. Không ai sinh ra đã hèn kém – chỉ có người tự làm mình nhỏ bé khi coi thường người yêu thương mình.”

Rồi chị quay đi, bước ra khỏi sảnh tiệc giữa những tiếng xì xào và ánh nhìn nể phục.

Tuấn đuổi theo ra đến cửa, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng chị khuất dần trong màn đêm Sài Gòn rực rỡ ánh đèn. Trong tay anh, chiếc nhẫn cưới chị tháo ra để lại trên bàn tiệc vẫn còn ấm.

Tối đó, bài phát biểu của anh – đáng lẽ là khoảnh khắc vinh quang nhất trong sự nghiệp – trở thành cơn ác mộng. Anh nói lắp, quên lời, sếp nhìn anh thất vọng, còn đồng nghiệp thì bàn tán.

Từ sau hôm đó, Tuấn mất hết phong độ. Còn chị Mai, được một công ty cũ mời quay lại làm việc. Chị trở thành kế toán trưởng chỉ sau hai năm, tự mua một căn hộ nhỏ, nuôi con khôn lớn, bình yên và kiêu hãnh.

Còn Tuấn… nhiều năm sau, khi đã mất đi tất cả – công việc, danh dự, cả người vợ hiền – anh vẫn thường ngồi một mình ở quán cà phê cũ, nhìn những người phụ nữ đi qua và tự hỏi:

“Giá mà hôm đó, tôi không mở miệng nói hai chữ ‘osin’…”

You may also like

Leave a Comment

Vui lòng cho phép quảng cáo xuất hiện

Có vẻ như bạn đang dùng một trình chặn quảng cáo. Quảng cáo giúp chúng tôi chi trả chi phí vận hành trang web của mình.