Bố vợ nghe tin con rể ốm, liền vượt 200 cây số lên thăm, thấy chân dung ‘người giúp việc’ trong bếp, ông c;a;y đắng liền bắt con gái ly hôn.
Trời vừa hửng sáng, ông P. đã xách túi, bắt chuyến xe sớm từ quê lên thành phố. Quãng đường hơn 200 cây số khiến lưng ông đau ê ẩm, nhưng lòng vẫn chỉ mong mau đến nơi.
Hôm qua, con gái ông gọi về, nói giọng run run rằng chồng nó ốm nặng, sốt li bì, mà bản thân lại đang đi công tác xa chưa về kịp.
“Thằng rể ốm, mình lên thăm cũng là tình nghĩa cha vợ – con rể,” ông tự nhủ.
Đến nơi, ông mở cửa cổng sau — vì từng ở chơi vài lần nên quen đường. Căn nhà vắng lặng, chỉ nghe tiếng xào nấu lách cách từ trong bếp. Ông rón rén bước vào, định bụng nấu cho con rể bát cháo hành, ai ngờ vừa qua khung cửa bếp thì khựng lại.
Một cô gái trẻ, dáng người thon gọn, mặc áo thun trắng mỏng, quần đùi ngắn, tóc buộc cao, đang lúi húi nấu cháo. Mùi gừng, mùi hành lan khắp bếp. Trên bàn, bộ chén đôi đã được xếp ngay ngắn.
“Cháu… là ai?” – ông Phúc cau mày hỏi.
Cô gái giật mình quay lại, ngượng ngùng đáp:
“Dạ… cháu là… người giúp việc ạ.”

Ông Phúc im lặng vài giây, ánh mắt sắc như dao nhìn khắp gian bếp. Mọi thứ đều gọn gàng, sạch sẽ — quá sạch, quá tươm tất, không giống căn bếp của một người đàn ông đang ốm. Ông bước chậm rãi tới bàn ăn, nhìn thấy khay trái cây được gọt tỉa cẩn thận, bình hoa tươi đặt giữa bàn, rồi dừng lại ở chiếc áo sơ mi nam treo ngay ngắn bên cạnh tạp dề phụ nữ.
Tim ông chợt nhói.
– “Giúp việc hả? Sao bác chưa từng nghe con gái bác nói có người giúp việc?” – giọng ông trầm hẳn xuống.
Cô gái lúng túng, cúi đầu, hai tay đan vào nhau:
– “Dạ… cháu mới tới làm mấy hôm thôi ạ.”
Ông Phúc nheo mắt.
– “Làm mấy hôm mà ở nhà riêng, nấu cháo, chuẩn bị hai bát? Rồi mặc kiểu này để… giúp việc à?”
Cô gái im bặt, không dám nhìn thẳng.
Đúng lúc ấy, từ phòng ngủ vang lên tiếng ho khẽ. Ông Phúc giật mình, bước nhanh đến. Cánh cửa hé mở, lộ ra cảnh con rể ông – Huy – đang nằm trên giường, mặt đỏ vì sốt, nhưng điều khiến ông chết lặng chính là… trên chiếc bàn cạnh giường, có hai cốc nước còn ấm, một cốc có vết son môi hồng nhạt.
– “Huy!” – Ông Phúc gằn giọng.
Huy giật mình, ngồi bật dậy. Khuôn mặt ông Phúc hằn lên nỗi thất vọng xen lẫn tức giận.
– “Cái con bé trong bếp là ai?!”
Huy ấp úng:
– “B… bố… cô ấy chỉ là người giúp việc thôi ạ…”
– “Giúp việc mà ở trong nhà riêng của vợ chồng mày, ăn chung, ngủ chung à?” – Ông đập mạnh tay xuống bàn, giọng run lên.
Không khí đặc quánh lại. Cô gái trong bếp nghe tiếng cũng chạy ra, vừa khóc vừa nói:
– “Cháu xin lỗi bác… là cháu với anh Huy… chúng cháu thương nhau thật lòng… Anh ấy bảo chị Mai đi công tác suốt, cô đơn…”
Ông Phúc lảo đảo, suýt ngã. Ông chống tay vào tường, giọng khàn đặc:
– “Tôi không tin… Cái nhà này, cái thằng rể này…”
Một lúc sau, ông lặng lẽ ngồi xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn.
– “Con gái tôi nó yêu thương, chăm sóc mày bao nhiêu năm, bỏ cả việc để lo cho gia đình, thế mà mày đáp lại bằng cách này à, Huy?”
Huy cúi gằm, không nói nổi lời nào.
Ông Phúc đứng dậy, giọng dứt khoát:
– “Tôi không dạy được con rể phản bội. Nhưng tôi có thể dạy con gái mình cách tự trọng. Khi Mai về, bảo nó gọi cho tôi. Tôi sẽ đưa nó đi làm thủ tục ly hôn.”
Nói xong, ông xách túi, bước thẳng ra cửa. Phía sau, tiếng cô gái bật khóc, tiếng Huy gọi với theo:
– “Bố ơi, con xin lỗi…”
Nhưng ông Phúc không quay lại.
Trên khuôn mặt nhăn nheo, nước mắt đã trào ra. Ông hiểu, lần này con gái ông sẽ đau đến tột cùng — nhưng phải rời khỏi người đàn ông ấy, mới mong có ngày được bình yên.
