Con dâu chăm mẹ chồng 8 năm, con gái không ai thèm đoái hoài đến một lần, đến lúc bà qu:;a đờ:i, toàn bộ tài sản và đất đai được di chúc hết cho các con gái còn con dâu thì không có gì, nào ngờ 49 ngày tôi dọn dẹp giường của bà thì mới tá hỏa ra thứ đặt dưới chiếu, mẹ ơi, con sai rồi…
Tôi về làm dâu năm 25 tu-ổi, chồng là con út. Cả nhà có mỗi bà cụ thân sinh sống cùng. Từ ngày cưới xong, bà yếu dần, không ai chăm được, tôi là người duy nhất kề cạnh.
8 năm ròng, từ bón từng thìa cháo đến thay tã lúc nửa đêm. Cứ nghĩ vì chữ hiếu, vì trách nhiệm — nhưng trong lòng cũng âm thầm tin bà sẽ thương mình, ít ra cũng để lại cho vợ chồng tôi chút gì đó khi bà trăm tuổi.
Thế rồi bà m-ất.
Trong đám ta/ng, hai người con gái lớn lâu nay chẳng thấy đâu bỗng xuất hiện, sụt sùi khóc lóc, người ôm di ảnh, kẻ ngồi kể chuyện mẹ ngày xưa như chưa từng rời xa. Tôi im lặng.
Hôm đọc di chúc, cả họ ngồi đầy nhà. Luật sư mở lời:
“Bà cụ để lại toàn bộ đất đai, nhà cửa, sổ tiết kiệm — chia đều cho 3 người con gái ruột. Con dâu út không có tên trong bất kỳ khoản nào.”
Tôi cứng người.
Không phải vì tiếc, mà vì… nghẹn.
8 năm trời, tôi là người duy nhất bên bà, còn hai cô con gái, có năm chẳng về nổi một lần. Sao bà lại…?
Chồng tôi cũng lặng người. Không trách, chỉ nhìn tôi, khẽ nắm tay:
“Thôi em, mình sống vì tâm mình. Đừng để bụng.”
Rồi đến đúng ngày 49, khi dọn lại giường bà, lật tấm chiếu cũ sờn, tôi bất giác thấy có vật gì cộm bên dưới. Tò mò kéo ra…
Là một chiếc phong bì niêm phong kỹ lưỡng, đề đúng tên tôi.
Tôi run rẩy mở ra, tôi òa khóc nức nở, ôi mẹ ơi con sai rồi…

Bên trong phong bì là một cuốn sổ tiết kiệm nhỏ và một tờ giấy viết tay đã úa màu, nét chữ run rẩy nhưng từng chữ vẫn ngay ngắn, rõ ràng.
“Gửi con dâu út của mẹ – con Liên.
Mẹ biết, suốt 8 năm qua, con là người duy nhất ở bên mẹ, chăm mẹ từng muỗng cháo, từng viên thuốc.
Mẹ già rồi, không còn minh mẫn để nói hết lòng mình. Ba chị gái của chồng con – dù là con ruột mẹ – mỗi người đều có phần khó của riêng họ. Mẹ chia tài sản cho họ để khỏi tranh giành, khỏi oán hận.
Còn phần của mẹ, mẹ để lại cho con – người mà mẹ nợ nhiều nhất trong đời.
Dưới giường, con thử dỡ tấm ván cuối cùng lên, con sẽ hiểu.”
Tôi sững người, tim đập mạnh đến nghẹn thở. Vội kéo tấm ván gỗ cũ ra, bên dưới là một chiếc hộp thiếc nhỏ, gói cẩn thận trong tấm khăn len mà tôi từng đan cho bà mùa đông năm ấy.
Bên trong, là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất – mảnh đất hơn 400 mét vuông ngay sau nhà chính – đứng tên Nguyễn Thị Liên, là tôi.
Kèm theo là tờ giấy chứng nhận tặng cho, đã có chữ ký và dấu lăn tay của bà, được công chứng trước ngày bà mất đúng một tháng.

Tôi ngồi sụp xuống, nước mắt cứ thế trào ra.
Không phải vì mảnh đất, không vì tài sản… mà vì suốt những ngày qua, tôi đã oán trách bà trong lòng – rằng sao bà nỡ đối xử với tôi như người dưng.
Thì ra, bà biết hết.
Bà chỉ chọn cách âm thầm, để lại phần tốt nhất không phải trước bàn họ, mà dưới tấm chiếu nơi bà nằm — nơi duy nhất tôi từng ngồi suốt bao năm để xoa bóp, kể chuyện, và lau từng giọt mồ hôi trên trán bà.
Tôi nấc nghẹn, ôm chiếc hộp vào ngực, nói trong tiếng nức nở:
“Con xin lỗi mẹ… con đã hiểu rồi. Mẹ thương con – chỉ là theo cách riêng của mẹ thôi.”
Tối hôm đó, tôi mang tấm chiếu cũ ra giặt, phơi dưới ánh nắng 49 ngày. Gió nhẹ lay động, tôi thấy như có ai đó khẽ vuốt tóc mình, giọng run run bên tai:
“Con gái mẹ… đừng khóc nữa. Mẹ yên lòng rồi.”
