Chồng tôi luôn xưng hô anh- em với mẹ vợ. Tôi hỏi thì anh bảo gọi thế cho thân thiết, mẹ tôi cũng có vẻ thích lắm nên tôi cũng mừng, nghĩ bụng con rể tốt với mẹ vợ là điều đáng mừng. Tôi thương mẹ lắm, bố mẹ tôi ly hôn đã chục năm nay, một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn.

by Admin

Chồng tôi luôn xưng hô anh- em với mẹ vợ. Tôi hỏi thì anh bảo gọi thế cho thân thiết, mẹ tôi cũng có vẻ thích lắm nên tôi cũng mừng, nghĩ bụng con rể tốt với mẹ vợ là điều đáng mừng. Tôi thương mẹ lắm, bố mẹ tôi ly hôn đã chục năm nay, một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn.

Nhưng rồi tối đó tôi đi làm về sớm, mở cửa ra không thấy ai ở nhà, nhưng trong phòng lại vang lên tiếng động lạ. Tôi r:.ón r:.én lại gần nhìn qua kh:.e cửa thì chetlang khi thấy người mẹ yêu quý của tôi và người chồng mới cưới của tôi đang…

Tôi thực sự không tin vào mắt mình nữa. Chuyện tưởng chỉ xảy ra trên mạng nay lại diễn ra trong chính ngôi nhà của tôi. Không biết phải làm sao, tôi chạy vội ra ngoài, bật khóc gọi cho bố.

Biết chuyện, bố tôi không có vẻ gì là bất ngờ. Ông bày cho tôi một cách, vừa giữ được gia đình vừa khiến 2 người kia phải h:.ối h:.ận cả đời…

Tôi chết lặng suốt cả đêm hôm đó. Trời mưa như trút, tôi ngồi bên hiên nhà bố, người run lên vì lạnh hay vì nỗi tủi nhục thì chính tôi cũng không biết.

Bố tôi rót cho tôi một chén trà, giọng ông trầm, bình thản đến lạ:

– Con nghĩ mình đau khổ nhất à? Mẹ con không phải lần đầu như thế. Bà ấy từng khiến bố phải rời khỏi ngôi nhà đó vì một người đàn ông khác… Con chỉ không biết thôi.

Tôi nhìn bố, không nói nổi. Ông châm thuốc, khẽ cười:

– Nhưng nếu con muốn họ phải hối hận, có cách. Không cần làm gì lớn tiếng, không cần đánh ghen, không cần vạch trần. Chỉ cần để họ tự thấy mất mát.

Tôi im lặng nghe ông nói kế hoạch.

Sáng hôm sau, tôi trở về nhà, mắt sưng đỏ. Mẹ và chồng tôi ngồi đó, cố tỏ ra bình thường. Tôi cười nhạt, bảo:

– Đêm qua con ngủ ở nhà bố, con nghĩ thông rồi. Con sẽ đi công tác xa một thời gian. Hai người ở lại chăm sóc nhau nhé.

Mẹ tôi khẽ giật mình, còn chồng tôi thì cúi gằm mặt. Tôi gom quần áo, để lại chiếc nhẫn cưới trên bàn, rồi đi.

Một tuần sau, tôi gửi cho chồng và mẹ vợ một phong thư. Trong đó là một tờ đơn ly hôn đã ký sẵn, và một bản sao clip camera an ninh trong phòng khách – thứ mà tôi lắp đặt từ trước khi kết hôn, để “bảo vệ nhà”.

Không cần nói gì thêm. Không cần chửi bới. Chỉ vài dòng chữ cuối thư:

“Cảm ơn hai người đã dạy tôi rằng đôi khi, điều ghê tởm nhất không phải là phản bội, mà là sự giả vờ yêu thương.”

Tôi dọn đến ở với bố, bắt đầu lại từ đầu. Còn họ – nghe nói sau khi tôi đi, người chồng ấy mất việc, mẹ tôi phải bỏ xứ đi nơi khác vì không chịu nổi lời đàm tiếu.

Bố nói đúng: Không cần trả thù, chỉ cần rời đi đúng lúc. Vì im lặng đôi khi là bản án nặng nề nhất.

You may also like

Leave a Comment

Vui lòng cho phép quảng cáo xuất hiện

Có vẻ như bạn đang dùng một trình chặn quảng cáo. Quảng cáo giúp chúng tôi chi trả chi phí vận hành trang web của mình.