Ch//ê thông gia nhà ngh//èo, b//ẩ//n mẹ chồng không thèm bước chân vào đón dâu mà b//ắt bố cô dâu phải dẫn con ra ngoài. Thậm chí bà còn không cho thông gia lên ô tô vì nói rằng đôi dép lê và quần áo của ông làm b//ẩn xe…
Bà Tâm – thì cau có, đứng ngoài cổng nhìn quanh ngôi nhà với ánh mắt kh//inh kh//ỉnh. Bà nhăn mặt, nói với con trai ngay trước mặt họ hàng nhà gái:
– Cái nhà này à? Trời đất ơi, sao mà lụ//p xụ//p thế này, tường thì m//ốc meo, ngõ thì b//ẩn h//ôi không ng//ửi nổi!
– Bảo cô dâu tự ra đi. Tôi không bước chân vô mấy cái nơi b//ẩn th//ỉu này được đâu, v//ía x//ấu!
Không khí lặng đi. Mọi người bối rối, Linh định cất lời thì bố cô ngăn lại:
– Thôi con à, hôm nay nhẫn nhịn một chút cũng được. Sau về sống tốt họ sẽ thay đổi lại cách nghĩ về gia đình mình. Để bố đưa con ra xe về nhà chồng.
Ông Quang – dắt con gái ra ngoài xe ô tô nhà trai đơị sănx, cả làng xì xào bàn tán. Nghĩ về tương lai của con ông đành bỏ ngoài tai hết.
Nhưng lúc ông định lên ô tô theo chân đưa con gái về nhà chồng thì bất ngờ bà thông gia phẩy tay ngăn lại:
– Ai cho ông leo lên xe nhà tôi, giày dép dính bùn đất, quần áo cũ kĩ b//ẩn thế kia mà cũng định ngồi lên hả? Xe tôi vừa rửa, không có chỗ cho ông đâu…
Ông Quang đứng khựng lại, đôi dép nhựa dính bùn dưới chân như bị đóng đinh xuống đất. Còn Linh, hai bàn tay cô r/un ru/n, chuẩn bị cho một hà//nh độ//ng không ai ng/ờ….

Linh hít một hơi thật sâu. Tiếng xì xào, tiếng cười khẩy của họ hàng nhà trai như xát muối vào tim. Cô nhìn cha — người đàn ông gầy gò, bộ áo sơ mi cũ sờn vai vẫn cố mỉm cười động viên con. Đôi mắt ông đỏ hoe, nhưng ông chỉ khẽ nói:
– Con đi đi, đừng để người ta cười.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Linh. Rồi bất ngờ, cô tháo ngay chiếc khăn voan, giật mạnh đôi giày cao gót, đặt ngay ngắn xuống đất. Cô cúi đầu trước cha, giọng nghẹn ngào:
– Con xin lỗi bố… nhưng con không thể để bố chịu nhục thêm nữa.

Tất cả đều chết lặng khi cô bước tới trước mặt bà Tâm — mẹ chồng tương lai, giọng Linh bình tĩnh đến lạnh lùng:
– Nhà tôi nghèo thật, nhưng bố tôi chưa bao giờ làm điều gì đáng xấu hổ. Còn những người coi thường người khác vì tiền, mới là bẩn thỉu nhất.
Cô tháo ngay nhẫn cưới, đặt lên bàn tay mẹ chồng rồi nói rành rọt:
– Đám cưới này, tôi không cần nữa. Tôi thà ở nhà dột, ăn cơm rau cùng bố còn hơn bước vào căn nhà giàu mà mất tự trọng.
Cô quay lại, nắm tay cha:
– Mình về thôi bố. Nhà mình tuy nhỏ, nhưng lòng người rộng.
