Bà lão 70 tuổi mang theo 800 triệu đến nhà con trai để dưỡng già, đứng ngoài cửa vô tình nghe con dâu nói một câu, bà vội quay trở về trong nước mắt…

by Admin

Bà lão 70 tuổi mang theo 800 triệu đến nhà con trai để dưỡng già, đứng ngoài cửa vô tình nghe con dâu nói một câu, bà vội quay trở về trong nước mắt…

Bà Nhàn năm nay đã ngoài 70. Chồng mất sớm, bà ở một mình trong căn nhà nhỏ lụp xụp ở quê. Suốt đời lam lũ nuôi hai con trai ăn học nên người. Nay tuổi cao, sức yếu, tiền tiết kiệm chẳng bao nhiêu, chỉ có hơn 800 triệu bà tích cóp nhờ bán miếng đất vườn cạnh nhà. Bà định bụng sẽ mang số tiền ấy lên thành phố, ở với vợ chồng con trai cả, đỡ đần được gì thì đỡ, sau này nhắm mắt xuôi tay cũng có con cháu bên cạnh.

Sáng sớm hôm ấy, bà xếp gọn đồ vào túi vải, lấy bọc tiền cuốn trong khăn nâu cất vào đáy làn, bắt xe đò đi lên thành phố. Đến cổng khu nhà, bà nhìn lên căn hộ tầng 3, lòng rưng rưng hạnh phúc khi nghĩ từ nay sẽ được ở gần con cháu.

Đứng trước cửa, bà nghe tiếng con dâu – Thúy – đang nói chuyện điện thoại. Nghe xong bà nước mắt giàn giũa rồi bắt xe về quê luôn. Bà không muốn ở đây thêm 1 phút giây nào nữa…

Vừa tới cửa, bà Nhàn định bấm chuông thì nghe giọng Thúy – con dâu – vọng ra từ trong nhà:

“Mẹ chồng à? Ối giời, em nói thật nhé, em chẳng ham gì bà đâu. Ở quê nghe nói bà bán đất được mấy trăm triệu, giờ chắc mang lên cho anh đấy. Nhưng có cho cũng phiền. Già rồi, ăn uống khó tính, lại bẩn. Em mà phải hầu hạ thì thà đi làm thuê còn sướng hơn. Bảo bà ở quê cho lành, đừng lên đây làm khổ con khổ cháu!”

Tiếng con trai bà khẽ đáp:

“Thôi em, dẫu sao mẹ cũng một mình, mình ráng chịu chút.”

Nhưng Thúy gắt lên:

“Chịu cái gì? Nhà thuê chật chội, thêm bà nữa khác gì ở trại tị nạn. Còn chưa nói, bà mà ốm một cái, ai trông? Em thề, nếu bà ở đây, em bồng con về nhà ngoại luôn!”

Bà Nhàn lặng người. Gói tiền trong tay như nặng trĩu, trái tim đau nhói. Cái hơi ấm mong chờ phút chốc vụt tắt. Bà xoay lưng, bước đi thật khẽ để không ai biết mình đã tới.

Xe vừa rời khu phố, bà kéo góc khăn lau nước mắt. Bà thầm nghĩ:

“Thôi, mình còn chân còn tay, về quê trồng rau, nuôi gà cũng sống được. Già rồi, làm gì còn chỗ giữa nhà người ta nữa…”

Chiều hôm đó, con trai gọi điện cho mẹ mà không ai bắt máy. Mãi đến khi hàng xóm báo thấy bà về từ trưa, ngồi một mình trong căn nhà nhỏ thắp hương trước bàn thờ chồng, anh mới nghẹn ngào hiểu ra tất cả.

Anh lặng người, tự hỏi: “Tiền mẹ mang lên có lẽ vẫn còn trong làn, nhưng điều mẹ mong nhất đâu phải là tiền – mà là một mái nhà có chỗ cho mẹ.”

You may also like

Leave a Comment

Vui lòng cho phép quảng cáo xuất hiện

Có vẻ như bạn đang dùng một trình chặn quảng cáo. Quảng cáo giúp chúng tôi chi trả chi phí vận hành trang web của mình.