“Chồng đi biển gặp bão mất liên lạc đã 6 năm, tôi vẫn lập di ảnh th/ắp hư/ơng chồng mỗi ngày giỗ – cho đến ngày con trai thì thầm: ‘Mẹ ơi, nay con thấy bố ở cổng nhà…”

by Admin

Chồng đi biển gặp bão mất liên lạc đã 6 năm, tôi vẫn lập di ảnh th/ắp hư/ơng chồng mỗi ngày giỗ – cho đến ngày con trai thì thầm: ‘Mẹ ơi, nay con thấy bố ở cổng nhà…”

6 năm trước, chồng tôi ra khơi như bao lần trước đó. Anh là ngư dân, quen với sóng gió, nắng cháy da và những ngày dài lênh đênh không thấy đất liền. Nhưng chuyến đi ấy – anh không trở về.

Cơn bão số 5 năm ấy đột ngột đổi hướng, dữ dội và t/àn kh/ốc. Tàu anh mất tín hiệu. Tìm kiếm nhiều tuần liền nhưng không có kết quả. Người ta dần khuyên tôi “nên buông”. Nhưng tôi thì không thể. Không x/ác, không ta//ng – tôi không tin anh đã c//hết.

Dù thế, trước sức ép họ hàng, tôi vẫn phải lập bà;;n th;;ờ, dựng di ảnh, gọi anh là “cố” dù lòng chẳng nỡ. Mỗi năm đến ngày anh đi biển – tôi đều thắ/p hươ/ng, nhắm mắt gọi tên anh về.

Tôi nuôi con một mình. Con trai tôi năm nay 8 t;;uổi, đã lớn hơn, hiểu chuyện hơn.

Cho đến chiều hôm ấy. Tôi đang nấu cơm trong bếp thì nghe tiếng con gọi khẽ, như thì thầm:

– Mẹ ơi… hôm nay con thấy bố đứng ở cổng nhà mình…

Tôi khựng lại, tay cầm vá rơi xuống đất. Tôi chạy ào ra cửa, chẳng kịp mang dép. Mắt tôi mờ đi vì cảnh tượng trước mặt…

… Một người đàn ông gầy gò, rám nắng, áo rách tả tơi, tay chống vào cánh cổng gỗ cũ. Ánh mắt anh – ánh mắt tôi từng mòn mỏi đợi trong từng giấc ngủ – giờ nhìn lại tôi, run rẩy.

Tôi đứng sững. Không thể tin nổi. Mọi cảm xúc dồn lại, nghẹn cứng nơi cổ họng.
– Anh… Minh? – tôi gọi khẽ, giọng run như gió.

Anh mỉm cười, môi nứt nẻ, gương mặt hốc hác – “Anh đây, là anh đây, Liên ơi…”

Tôi nhào tới, nước mắt ào ra như đứt đê. Tôi ôm chặt lấy anh, vừa khóc vừa cười, vừa sợ chỉ cần buông tay ra – anh sẽ lại biến mất như 6 năm trước.

Hàng xóm nghe tiếng khóc, kéo nhau chạy sang. Ai cũng sững sờ. Họ bảo “Người chết làm sao sống lại được?”. Tôi cũng không tin nổi chính mắt mình. Nhưng anh còn đó – hơi thở thật, mùi biển, mùi mặn, mùi nắng gió – tất cả là anh.

Khi đã bình tĩnh hơn, anh ngồi kể – giọng khàn đặc:
Cơn bão năm ấy cuốn tàu đi xa, anh trôi dạt sang tận một hòn đảo nhỏ thuộc vùng biển nước ngoài. Sóng đánh, anh bất tỉnh nhiều ngày. Khi được cứu, anh bị mất trí nhớ tạm thời, không nhớ nổi tên mình, quê mình. Mãi đến vài tháng trước, anh mới dần khôi phục ký ức. Nhưng giấy tờ mất sạch, phải nhờ tàu bạn giúp đưa về bờ. Đến hôm nay, anh lần mò từng bến cảng, từng ngôi làng, mới tìm lại được đường về.

Nghe đến đó, tôi ôm lấy anh, vừa mừng vừa giận, vừa thương. Sáu năm qua, tôi sống cùng di ảnh, ngày nào cũng thắp hương cho người đang sống. Còn anh – vật lộn giữa sống và chết, giữa nhớ và quên.

Con trai đứng nép bên cửa, ngập ngừng:
– Bố… con tưởng bố là ma…

Anh bật cười, đôi mắt đỏ hoe, dang tay ôm con vào lòng:
– Không, bố sống. Bố về rồi, con trai của bố…

Đêm ấy, cả nhà tôi không ai ngủ.
Ngọn đèn trên bàn thờ vẫn sáng, soi lên tấm di ảnh người “đã mất” – mà giờ đang ngồi ngay bên dưới, lặng lẽ nhìn chính gương mặt mình, rồi khẽ nói:
– Em ơi, ngày mai… mình cất di ảnh nhé, được không?
Tôi gật đầu, nước mắt chảy dài, nhưng là những giọt nước mắt của một người được sống lại lần nữa.

You may also like

Leave a Comment

Vui lòng cho phép quảng cáo xuất hiện

Có vẻ như bạn đang dùng một trình chặn quảng cáo. Quảng cáo giúp chúng tôi chi trả chi phí vận hành trang web của mình.