Một đêm, Hưng đang n//ằ/m thì thấy vợ nhận tin nhắn với nội dung “Em ra cổng nhé, anh đợi”. Linh cảm chẳng lành, anh lé-n theo thì thấy vợ bước ra ngoài trong đêm mưa gió. Anh â-m th-ầm b-ám theo đến trước khu phố. Trong cơn gh-en, anh chuẩn bị xông vào thì chợt phát hiện…
Trời đã khuya. Cơn mưa cuối mùa đổ xuống nặng hạt, gõ rào rào lên mái tôn nhà anh Hưng. Trong căn phòng ngủ chỉ le lói ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, anh nằm nghiêng, mắt lim dim, bên tai vẫn văng vẳng tiếng gió quất vào ô cửa sổ. Ngày hôm nay anh làm việc cả buổi, người rã rời, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.
Bên cạnh anh, vợ anh – Thảo – vẫn đang thức. Cô nằm nghiêng, ôm chiếc điện thoại trong tay, khuôn mặt hắt lên thứ ánh sáng xanh dịu. Thảo bấm máy rất khẽ, tưởng anh ngủ rồi. Nhưng Hưng không ngủ say đến thế.
Giữa đêm yên tĩnh, tiếng ting! báo tin nhắn vang lên rất nhỏ, nhưng đủ khiến anh mở mắt. Trong màn đêm mờ, anh thấy vợ giật mình một chút, rồi cúi xuống đọc. Ánh sáng điện thoại phản chiếu lên gương mặt cô, thoáng chút lo lắng.
Anh không định tò mò, nhưng ánh mắt vô tình dừng lại ở dòng chữ hiện trên màn hình trước khi cô kịp khóa lại:
“Em ra cổng nhé, anh đợi.”
Một cảm giác lạ tràn qua lòng anh. Hưng khẽ cau mày. Tim anh bất giác đập nhanh. Trong đầu, hàng loạt suy nghĩ ùa tới: “Giờ này ai nhắn tin cho cô ấy? Sao lại là ‘anh đợi’? Giữa đêm mưa gió thế này, còn ra cổng làm gì?”…

Hưng nằm im vài giây, tim anh đập dồn dập như chính tiếng mưa đang dội xuống mái nhà.
Thảo khẽ ngồi dậy, khoác vội chiếc áo mỏng, rồi rón rén bước ra ngoài.
Anh không dám gọi. Chỉ lặng lẽ trượt khỏi giường, chân trần bước theo. Ngoài hiên, mưa quất lạnh buốt vào mặt. Ánh đèn đường xa hắt lên bóng người phụ nữ gầy gò đang đi vội trong màn mưa xám bạc.
Anh lặng lẽ bám theo, từng bước ngập ngừng, lòng ngổn ngang.
“Cô ấy giấu mình chuyện gì? Là ai đang đợi ngoài kia? Một người đàn ông ư?”
Tiếng sấm nổ xa xa. Anh kéo chiếc áo mưa cũ trùm đầu, lặng lẽ đi sau, mắt dõi theo bóng vợ đang rẽ về phía con hẻm nhỏ cuối phố.
Đến đoạn ngã ba, ánh đèn mờ soi rõ một chiếc ô đen đang dựng bên gốc cây. Bóng người đứng đó. Thảo bước nhanh hơn.
Hưng siết chặt nắm tay, cơn ghen bốc lên như lửa. Anh định lao ra — thì chợt khựng lại.
Người đàn ông kia không trẻ. Ánh đèn lướt qua, soi rõ khuôn mặt hốc hác của bố Thảo — người mà anh tưởng đã về quê từ mấy tháng trước.
Bên cạnh ông là một người phụ nữ lớn tuổi, ướt sũng, nắm chặt tay ông run run: “Mình ơi, con nó có tha thứ cho tôi không?”
Thảo nghẹn giọng:
“Mẹ… con đã nói đừng ra đây giữa mưa mà. Con sợ bố lại mệt.”
Người phụ nữ cúi đầu khóc nức nở. Hưng đứng chết lặng giữa màn mưa, toàn thân lạnh toát.
Anh lùi lại vài bước, cảm giác tội lỗi quặn thắt trong ngực.
Thì ra… không phải “anh đợi” nào cả.
Tin nhắn ấy là từ người anh trai của Thảo, nhắn thay mẹ cô — người từng bỏ đi mấy năm vì gia đình tan vỡ, giờ mới dám quay về cầu xin tha thứ.
Hưng nuốt khan. Anh bỗng thấy mình thật nhỏ bé trước bóng lưng gầy gò của vợ — người phụ nữ vẫn âm thầm gánh cả nỗi đau gia đình mà chẳng một lời than thở.
Anh bước ra khỏi chỗ ẩn, đi về phía họ.
Thảo quay lại, sững sờ khi thấy chồng đứng giữa mưa, ánh mắt ướt nhòa. Anh khẽ nói, giọng run run:
“Về đi em… để anh cầm ô cho mẹ.”
Cơn mưa vẫn nặng hạt, nhưng trong lòng Hưng, một cơn bão khác vừa tan.
Dưới ánh đèn vàng ẩm ướt, ba người đứng bên nhau trong im lặng, giữa đêm cuối mùa — không còn nghi kỵ, chỉ còn sự thấu hiểu và tha thứ.
