𝐂𝐨𝐧 𝐭𝐫𝐚𝐢 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐦:/𝐚̂́𝐭 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐝̄𝐚̂̀𝐲 𝐭𝐡𝐚́𝐧𝐠, 𝐜𝐮̣ 𝐨̂𝐧𝐠 𝟖𝟔 𝐭𝐮;/𝐨̂̉𝐢 𝐝̄𝐚̃ 𝐤𝐞̂́𝐭 𝐡𝐨̂𝐧 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐛𝐚̣𝐧 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐮̉𝐚 𝐜𝐨𝐧, 𝐬𝐚𝐮 𝐝̄𝐚́𝐦 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢 𝐭𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠 𝐯𝐢𝐞̂𝐧 𝐦𝐚̃𝐧 𝐧𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐦𝐨̛̉ 𝐧𝐠𝐚𝐲 𝐫𝐚 𝟏 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐤/𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨;;𝐚̀𝐧𝐠 𝐯𝐚̀𝐨 𝐝̄𝐞̂𝐦 𝐭𝐚̂𝐧 𝐡𝐨̂𝐧…
Cả họ nhà cụ Thưởng hôm đó như hóa đá.
Một ông lão 86 tuổi, vừa ch/ô/n người con trai út chưa tới một tháng — vậy mà lại tỉnh bơ đứng giữa sân, tay chống gậy, mắt nhìn thẳng ra bàn thờ, tuyên bố:
– Tao sắp cưới… Diễm. Người yêu của thằng Hùng.
Không ai tin vào tai mình.
Diễm – cô gái 28 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, đã sống với anh Hùng suốt bốn năm trời như vợ chồng. Họ chỉ còn thiếu đúng một tờ giấy đăng ký kết hôn. Trước khi kịp làm, Hùng ch/ế/t đột ngột trong một vụ t/a/i n/ạ/n được cho là “không rõ nguyên nhân”. Đám tang vừa xong, nén nhang cuối cùng còn chưa tắt hẳn.
Vậy mà hôm nay…

Cụ Thưởng lại muốn cưới chính người con dâu hụt ấy.
Khi họ hàng, anh em xúm vào chất vấn:
– Bác đ/iê/n rồi à? Bác cưới người yêu của chính con bác sao?
– Còn luân thường đạo lý? Còn danh dự gia đình?
– Bà con hàng xóm nói cho mục mặt đám cháu!
Cụ Thưởng chỉ cau mày, đáp gọn lỏn:
– Nó ch/ế/t rồi. Người sống phải sống tiếp. Tao không lấy thì để người khác lấy à?
Thái độ thản nhiên như thể chuyện đó là điều tự nhiên nhất đời.
Ai nói gì cụ cũng bỏ ngoài tai.
Mặc kệ lời mai mỉa, những ánh mắt tò mò, bàn tán sau lưng, cụ vẫn nhất quyết tổ chức đám cưới thật lớn.
Ngày cưới diễn ra rình rang. Cụ Thưởng mặc vest đen, tóc vuốt ngược, cổ tay đeo đầy vàng cưới. Diễm mặc váy trắng tinh, son phấn đậm như muốn che giấu sự mệt mỏi trong ánh mắt.
Khách khứa đến đông nghịt. Có người tò mò, có người đến xem cho biết, có người đi chỉ để bàn tán.
Cả họ không ai dám cản.
Một phần vì sợ cụ, một phần vì… chẳng ai hiểu cụ đang nghĩ gì.
Ngay cả trong bữa tiệc, cụ vẫn cười, nâng ly với mọi người, như thể tuổi tác chỉ là con số và “cô dâu của con trai” giờ thật sự đã trở thành vợ mình.
Đến tối, tiệc còn kéo dài xuyên đêm. Ai cũng nghĩ:
– Chắc cụ già cuối đời gặp được người sưởi ấm.
– Thôi thì kệ, miễn cụ vui.
Không ai ngờ, đó là đêm định mệnh.

Đêm hôm đó, gió rít ào ào ngoài cửa sổ phòng tân hôn của căn nhà ba tầng.
Cả họ tưởng hai “vợ chồng lệch 58 tuổi” đang chuẩn bị động phòng…
Nhưng từ tầng hai, bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh:
– Cụ Thưởng ơi!!!
Tiếng ly rơi vỡ loảng xoảng.
Tiếng guốc Diễm chạy thụp thụp xuống cầu thang, mặt cắt không còn giọt máu.
Bà con kéo đến đông nghịt.
Cụ Thưởng nằm gục bên mép giường, mắt trợn ngược, môi tím lại, tay vẫn nắm chặt một mảnh giấy nhỏ.
Người cháu trai lao tới, run rẩy kiểm tra:
– Cụ… cụ ngừng tim rồi!!
Tiếng xôn xao nổ tung cả căn nhà:
– Trời đất ơi, mới cưới xong đã…
– Có phải Diễm làm gì cụ không?!
Diễm khuỵu xuống, nấc nghẹn, vừa khóc vừa chỉ tay lên phòng:
– Không! Không phải tôi! Chính cụ… chính cụ tự lật ra tấm ảnh đó!! Tôi không biết gì hết!! Tôi thề!!
– Ảnh gì?! – mọi người hét lên.
Diễm run bần bật, môi tái bợt:
– Là… tấm ảnh… của Hùng… và cụ…
Một người cháu run run mở mảnh giấy cụ đang nắm.
ĐÓ LÀ MỘT TẤM ẢNH RỬA BẰNG PHIM CŨ.
Trong ảnh:
Cụ Thưởng đang đứng… đẩy xe máy của Hùng ngay đúng khúc cua nơi Hùng gặp tai nạn tử vong.
Góc ảnh cho thấy rõ bàn tay cụ đang nắm vào ghi-đông – đẩy mạnh – như tạo lực khiến chiếc xe mất thăng bằng.
Cả họ chết sững.
– Trời ơi… chẳng lẽ… chính cụ…?
Mặt Diễm đầm đìa nước mắt:
– Tôi… tôi đâu phải muốn cưới cụ…
– Chính cụ uy hiếp tôi!!
– Cụ nói… nếu tôi không cưới… cụ sẽ tung tấm ảnh đó ra, nói tôi là kẻ sát nhân gián tiếp khiến Hùng chết!!!
Cả căn nhà hỗn loạn.
Ông chú họ đứng lặng một lúc rồi nói như thở ra tất cả:
– Tấm ảnh này… do chính thằng Hùng bí mật lắp camera mini trên xe vì nó nghi có người muốn gây tai nạn…
– Nhưng camera hỏng trong vụ tai nạn.
– Vậy ra… nó đã in ảnh ra trước đó để giấu?
Diễm gục xuống bàn:
– Đúng… Hùng từng kể với tôi… anh nghi có ai đó chọc vào xe anh.
– Nhưng tôi không ngờ… lại là bố anh…
Cô con gái lớn run rẩy kể trong tiếng khóc:
– Bố tôi nợ ngầm gần 2 tỷ khi đầu tư vào đất…
– Hùng là người duy nhất đứng tên căn đất của gia đình.
– Nếu Hùng chết… quyền sở hữu sẽ quay lại cho bố trong di chúc cũ…
Mọi người há hốc miệng.
Thì ra…
Cụ cưới Diễm không phải vì thương…
Mà vì sợ cô ấy biết bí mật và tung ảnh ra, khiến cụ bị khởi tố khi còn sống.
Công an đến.
Kết luận ban đầu: cụ Thưởng tử vong do nhồi máu cơ tim cấp, nhiều khả năng sốc mạnh sau khi Diễm ném trả tấm ảnh lên bàn để “buộc cụ giải thích”.
Diễm bị đưa về trụ sở lấy lời khai.
Họ hàng đứng nhìn xe cứu thương đưa thi thể cụ đi mà vẫn còn chưa tin nổi chuyện vừa xảy ra.
Còn Diễm… khi bước lên xe công an, cô quay lại nhìn bàn thờ Hùng, bật khóc nức nở:
– Hùng ơi… em xin lỗi… cuối cùng… chính sự thật đã giết chết bố anh… và giải thoát cho chúng ta…
Gió thổi qua sân nhà, ngọn nến trên bàn thờ chập chờn.
Không ai biết… ở một nơi nào đó, Hùng có đang mỉm cười thanh thản.
